Chiến Hàn Quân thẹn thùng nói: “Đây là do chị cả của cháu quyết định. Linh Trang muốn ủng hộ chị cả của em ấy, mà cháu không thể làm trái lại ý của vợ mình”
Bà Dư cười nói: “Nếu như vậy, mợ sẽ bán cho cháu tình nghĩa này. Mợ cũng rất muốn đi xem thử, Linh Trang là một người con gái thông minh nhanh nhạy ra sao? Rốt cuộc là dùng cách gì mới có thể khiến một người con trai như cháu buộc chặt ở bên người. Mợ ấy à, sống đến từng tuổi này, còn phải học hỏi Bà Dư nói xong, lập tức cất bước đi ra ngoài Từ đầu đến cuối, cũng không liếc nhìn Dư Sinh lấy một cái.
Lúc Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt Dư Sinh, Dư Sinh giơ ngón tay cái lên với anh.
Chiến Hàn Quân lại nói: “Cậu như này là đang xé mở vết thương lòng của mợ. Cháu khuyên cậu một câu, nhân lúc mợ hãy còn yêu cậu, mau chóng bắt lấy trái tìm của mợ trở về. Thời gian thấm thoát trôi qua, dung nhan dần già đi, nếu đợi đến khi mợ hết hy vọng với cậu, thì đời này cậu sẽ mất đi mợ mãi mãi”
Dư Sinh ấp úng nói: “Mợ ấy đã sớm hết hi vọng với cậu rồi. Nhiều năm như vậy, mỗi ngày dù sớm dù muộn cậu cũng hỏi thăm mợ ấy, coi mợ giống như Phật mà thờ phụng, cũng chưa từng thấy mợ liếc cậu lấy một cái.”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu như, trong lòng mợ thực sự không có cậu, thì vừa rồi cũng sẽ không cố ý nói mấy lời đó để kích động cậu. Mợ vẫn còn hận, vẫn còn oán cậu, thì cậu vẫn còn có cơ hội kéo mợ quay về.
Nếu như mợ không còn lấy một chút tình cảm lay động nào với cậu, thì duyên phận của hai người đã cạn rồi”
Dư Sinh suy ngẫm lời nói của Hàn Quân, từ đáy mắt lan ra vẻ mừng rỡ.
Ông nhìn bóng hình của bà Dư, tuy rằng cảnh xuân tươi đẹp không trở lại, nhưng bóng dáng bà ấy vẫn thẳng tắp như thiếu nị Ông nhớ lúc hai người lần đầu gặp gỡ, ông khuất phục bởi dung mạo, khả năng nhảy và cả tài hoa của bà.
Khi đó, ông cho rằng đời này, chỉ cần có thể cùng với bà ở bên nhau, ông có thể không quan tâm bất cứ thứ gì.
Vì vậy ông to gan theo đuổi bà.
Mà bà ấy, vì ở bên ông, từ bỏ ánh đèn neon rực rỡ của đô thị phồn hoa, từ bỏ kế thừa khối tài sản kếch xù của gia đình bà ấy, thậm chí còn đến nước quyết liệt với bố mẹ của bà, chỉ vì ở bên ông mà ở lại Everest lạnh như băng này.
Nhưng ông, rốt cuộc lại phụ lòng bà.
Sau vài năm, ông vẫn phải tuân theo lời mai mối cưới vợ bé.
Mà bà, lại dưới cơn nóng giận phóng hỏa phòng tân hôn, khiến vợ bé của ông chết cháy trong đó.
Ông dưới cơn nóng giận, nói với bà rất nhiều lời tàn nhẫn, ngay hôm sau bà đã khăn gói đồ đạc đi đến nhà thờ họ.
Ông nhớ rõ, ngày đó bà nói một câu tàn nhãn nhất với ông là: ‘Dư Sinh, tôi không có nơi nào để đi, nếu như tôi có chỗ để đi, có chết tôi cũng không muốn ở lại Everest.
Đúng vậy, bà không có nơi nào để đi.
Bà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình mình.
Bà lại không nỡ bỏ Nhân còn nhỏ.
Cho nên tủi thân ở lại nơi này.
Mấy năm đó ông thật sự tin, bà ở lại đây chỉ là vì không có chỗ để đi.
Nhưng bây giờ ông có hơi lung lay, bởi vì Nhân đã trưởng thành, mà bà vẫn chưa rời đi.
Là bởi vì yêu sao?
Sao ông có thể ngu như vậy?