Linh Trang cũng hiểu đạo lý này. Nhưng Linh Trang không nguyên tắc hóa như Chiến Hàn Quân. Linh Trang yêu thích sự mơ mộng và tràn đầy khao khát.
“Nhỡ đâu một ngày nào đó, Diệp Phong yêu Thanh An của chúng ta thì sao?”
“Linh Trang, Diệp Phong là đứa trẻ được anh chăm sóc mà trưởng thành. Cậu ấy không mạnh mẽ như Lâm Miên, tính cách dễ bị chỉ phối. Diệp Phong nổi loạn từ bên trong, cậu ấy có lý tưởng và theo đuổi của mình, đặc biệt là đối với tình yêu, cậu ấy cũng có khao khát riêng của mình”
“Cậu ta từng yêu đương từ khi đại học, cậu †a mong mình có thể sớm yên bề gia thất xây dựng cơ nghiệp, tận hưởng hơi ấm gia đình…
Nhưng Thanh An, tuổi tác giữa hai đứa lại chênh lệch quá lớn, điều này khiến tình yêu của chúng xảy ra nhiều biến cố. Anh muốn bảo vệ con gái mình, nhưng anh cũng muốn ủng hộ ước mơ nhỏ bé đó của Diệp Phong”
Linh Trang ngừng khóc: “Vậy Thanh An của chúng ta phải làm sao đây?”
Chiến Hàn Quân nói: “Những việc Thanh An vấp phải chắc chản khiến chúng ta đau lòng, nhưng nó là con cái nhà họ Chiến, đứa nhỏ của nhà họ Chiến không có tư cách trở thành một bông hoa nhỏ trong nhà kính. Dưới sự tàn phá của phong ba bão táp, nó phải chọn cách héo rũ hoặc là vươn lên một cách kiêu hãnh, đây là sự lựa chọn mà con nó phải quyết định”
“Mà chúng ta, không thể là ô dù bảo vệ trêи đầu con suốt đời, vậy thì hãy là mảnh đất dưới chân con, để con trở nên mạnh mẽ hơn”
Linh Trang hai tay bưng mặt khóc: “Anh là người bố xấu xa”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, em phải tin tưởng con gái của chúng ta, con cũng giống như em vậy, mỏng manh mà kiên cường, nhất định có thể chống chọi với mọi khó khăn thử thách.”
Linh Trang thực sự hy vọng răng bánh xe thời gian có thế trôi nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa, để có thể chữa lành nỗi đau thất tình của Thanh An.
Lâm Miên hái rất nhiều bông tường vi trong vườn, kết chúng thành một vòng hoa tuyệt đẹp. Sau đó mang nó đi bộ lên tầng hai của tòa nhà thứ năm.
Anh ấy đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Thanh An đang cuộn mình trêи sô pha. Chỉ mới hai mươi ngày không gặp, Lâm Miên đã thầm giật mình trước trọng lượng của Thanh An.
Thanh An có chút bối rối, hỏi anh: “Anh Lâm Miên, có phải em rất xấu không?”
Lâm Miên đeo vòng hoa lên đầu Thanh An, vô tư nói: “Không xấu”
Thanh An lắp bắp nói: “Anh đừng an ủi em”
Lâm Miên nói: “Vẻ đẹp của em luôn được lan tỏa ra từ trong ra ngoài. Tuy em là cô chủ của nhà họ Chiến, được nhiều người yêu chiều, nhưng trước giờ em chưa từng kiêu ngạo, cũng không cậy quyền cậy thế mà ức hϊế͙p͙ người khác”
Em thích động vật nhỏ, lại cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của mọi người. Thanh An, em là cô gái tốt bụng nhất và xinh đẹp nhất trong số những cô gái mà anh Lâm Miên từng gặp”
Thanh An nước mắt lưng tròng: “Vậy thì tại sao anh Diệp Phong vẫn không thích em?”
Lâm Miên nói: “Ai nói chứ? Anh Diệp Phong đương nhiên là thích em. Cậu ấy nghe nói em bị bệnh, trong lòng cũng rất lo lắng, Chỉ là, sự yêu thích của Diệp Phong dành cho.
em không nhiều đến mức giống như cái gọi là thích của em”
“Nhưng đây không phải là do em không tốt, mà là vì tình yêu lý tưởng mà anh Diệp Phong theo đuổi không giống với của em”
Thanh An chăm chú lắng nghe giọng nói của Lâm Miên, giọng nói của Lâm Miên rất ôn nhu, giống như thần dược có thể chữa lành trái tim người khác. Tâm trạng đau buồn của Thanh An cũng dần dịu đi.
“Anh Lâm Miên, cảm ơn anh đã không ghét bỏ em” Thanh An rưng rưng nói.
Lâm Miên hơi sững người “Em đúng là cô gái ngốc”
Chẳng qua, anh ấy chỉ mới nói với cô bé vài câu ân cần, Thanh An lại có thế cảm động như thế này. Cô bé dường như đã quên mất thân phận của mình, cô bé là cô chủ của nhà họ Chiến, bất cứ ai cũng muốn xu nịnh cô bé.
Thanh An nói: “Nếu người khác khen em, em chưa chắc đã tin. Nhưng nếu anh Lâm Miên khen em, em sẽ tin.”
Sự tin tưởng của Thanh An dành cho Lâm Miên là xuất phát từ trái tim. Bởi vì Lâm Miên đã nắm giữ một vị trí vô cùng thiêng liêng trong trái tim của ba đứa trẻ nhà họ Chiến.
Trong lòng chúng, nhân phẩm của Lâm Miên rất cao quý. Năm đó, Lâm Miên đã xả thân cứu Chiến Hàn Quân, sau đó nẵm viện một thời gian dài, dù bị chấn thương toàn thân nhưng Lâm Miên chưa bao giờ kêu ca than vấn, sau khi vết thương bình phục, Lâm Miên cũng không hề màn đến công trạng. Anh luôn sống dửng dưng như vậy, giống như nhàn vân dã hạc, không mưu cầu danh lợi, không theo đuổi vật chất.
Lâm Miên như vậy, thật khiến người khác có cảm giác vô cùng an toàn.