Lạc Thanh Du thở phào một cái.
Nhưng lại bị Chiến Hàn Quân làm cho kinh ngạc, lắp bắp nói: “Phụ đạo tâm lý?”
Cô không có học qua tâm lý học chuyên nghiệp, sao mà phụ đạo cho bệnh nhân được?
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
Lạc Thanh Du chỉ sợ đắc tội với ông vua lớn này, sau đó không còn cả chén cơm ăn, chỉ đành kiên trì vượt khó.
“Vậy để tôi thử một chút”
Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế cạnh đầu giường, bắt chéo chân, ranh mãnh nhìn cô.
Nghiêm Hiểu Như thì đứng cuối giường, dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn cô.
Lạc Thanh Du bị hai người trái phải tấn công, áp lực tâm lý quá lớn. Rõ ràng có nghìn vạn lời muốn chia sẻ với ông cụ, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
“Ông… ông Nghiêm, hôm nay… trời đẹp, nhiệt độ vừa phải, gió nhẹ cấp hai, rất hợp để ra ngoài thành dạo chơi…”
Nghiêm Hiểu Như nhíu mày, lại giận mà không dám nói gì.
Chiến Hàn Quân ngước mắt nhìn Lạc Thanh Du: “Em đang làm bản tin dự báo thời tiết đấy à?”
Lạc Thanh Du lẳng lặng nhìn qua Chiến Hàn Quân, cái tên này có phải rảnh quá không, ngày nào cũng tới phòng bệnh?
Còn tìm cô gây đủ loại phiên phức.
“Tổng giám đốc, nghe nói thời tiết có thế ảnh hưởng tới tâm trạng, cho nên…”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu như dự báo thời tiết có thể chữa bệnh cho bệnh nhân, vậy còn cần y bác sĩ làm gì?”
Ách..
“Hai người ở đây… tôi căng thẳng” Lạc Thanh Du đành ăn ngay nói thật.
Chiến Hàn Quân nói: “Lãnh đạo giám sát công việc, em nên học cách thích nghỉ đi”
Lạc Thanh Du: “…”
Không thay đổi được người khác, chỉ có thể thay đổi chính mình.
Tỉnh thần quật cường của Lạc Thanh Du bộc phát, hít sâu mấy hơi, sau đó dùng tiếng phổ thông rõ ràng, trầm bổng du dương nói cho ông cụ Nghiêm nghe vài câu chuyện vui.đừng chơi dơ
“Ông cụ Nghiêm, sau khi hội chẩn chung với các bác sĩ thì xác định được rằng cơ thể ông không có bệnh, tất cả những phản ứng bất lợi về thể chất của ông là do ông bị chấn thương tinh thần nặng nề khiến ông không dậy nổi.
Tôi muốn nói với ông rằng, một người làm sao có thể sống mà không trải qua bao gian nan, vất vả, không trải qua bao chông gai thì làm sao luyện được ý chí sắt thép?
Khó khăn là kẻ thù, không giết được thì sẽ bị nó giết. Vì vậy, hấy mạnh mẽ, lạc quan, bình tĩnh đối mặt với mọi khó khăn. “
Chiến Hàn Quân võ tay khen ngợi.
“Nói hay lắm”
Lạc Thanh Du ngơ ngác nhìn anh..
Chiến Hàn Quân đứng lên, bất ngờ kéo khẩu trang của cô xuống Lạc Thanh Du hoảng hốt vì bị đoạt đi khẩu trang.
“Trả cho tôi!”
Chiến Hàn Quân giơ khẩu trang lên cao, dùng nụ cười cưng chiều nhìn cô rồi nói: “Lần sau lúc làm phụ đạo tâm lý cho ông cụ Nghiêm, nhớ phải bỏ khẩu trang xuống, bởi vì nó ảnh hưởng tới chất giọng của em”
Lạc Thanh Du nói: “Không được, y ta không thể không đeo khẩu trang”
Cô nhón chân với khẩu trang, bàn tay của Chiến Hàn Quân bỗng nhiên bao trùm lên trán của cô, khước từ: “Cơ thể ông cụ không có bệnh, em cũng là người khỏe mạnh, lúc chỉ có hai người, để công việc tốt hơn, không cân đeo khẩu trang”,
Không có khẩu trang, Lạc Thanh Du cả thấy gương mặt mình giống như đầu trâu mặt ngựa, chỉ muốn tìm một chỗ tối để núp đi.
Chiến Hàn Quân nhìn ánh mắt tự tỉ kia của cô mà lòng đau như cắt.
Mặc kệ thế nào, anh nhất định phải làm cho cô tự tin sống dưới ánh mặt trời.
Cơ thể bị tàn phá đã là nỗi đau của cô.
Tuyệt đối không thể để lòng của cô cũng bị tàn phá.
Anh không trả lại khẩn trang cho cô, cô chỉ có thể bực bội đứng trước mặt anh.
Quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt lấp lóe, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em là một y tá vô cùng ưu tú” Chiến Hàn Quân không muốn giữa bọn họ trở nên lạnh nhạt, nói một câu hoa mỹ, Chiến Hàn Quân lấy lòng Lạc Thanh Du khiến cho Nghiêm Hiểu Như sợ ngây người Bởi vì trong lòng cô ta, Chiến Hàn Quân mãi mãi làm mặt lạnh với người khác, cũng là người tích chữ như vàng.
Thế nhưng khi đối mặt với Lạc Thanh Du, anh lại như tuyết đông bị năng xuân làm tan chảy, dịu dàng khiến người ta đố ky.