Lúc trước Dư Tiền diễu võ giương oai giờ đã không còn sớt lại chút gì, giờ phút này anh ta biến thành một kẻ hèn nhát, chỉ có thể phòng trên nhảy dưới tránh tránh né năm đấm của Nghiêm Mặc Hàn.
Chiến Hàn Quân không tình nguyện buông Dư Nhân ra, Dư Nhân không có thời gian tính sổ với anh mà là ngay lập tức chạy đến trước Linh Trang, ngồi xổm trước mặt Linh Trang đưa tay quơ quơ trước mắt Linh Trang.
Nhìn thấy con mắt Linh Trang không có bất kì phản ứng gì, tâm trạng Dư Nhân nặng nề rơi xuống, nhẹ giọng hô lên.
“Linh Trang, mắt của em bị sao vậy?”
Linh Trang vô cùng oán hận vì Dư Nhân đã mang đến cho cô những cái kiếp nạn đau đớn thấu tim kia. Cô tức giận nói “Do anh ban tặng cả đấy”
Niềm vui trong đáy mắt Dư Nhân hơi chìm xuống. Linh Trang tuyệt đối không phải tìm đến anh ta để nối lại mối quan hệ.
Cô mang theo oán hận lớn như vậy đến tìm anh ta, ngoài việc trả thù cô còn có thể làm gì nữa?
Anh ta trở nên thận trọng: “Linh Trang, em hơi mệt, hay là vào nhà nghỉ ngơi cho tốt trước đã. Có chuyện gì tối nay chúng ta có thể nói sau được không?”
Anh ta chỉ muốn chạy trốn, trốn tránh khỏi vòng vây của Linh Trang.
Bộ dạng hèn mọn như hạt bụi của Dư Nhân, để Dư Sinh cùng các anh em ở trại nhà họ Dư toàn bộ mở rộng tầm mắt.
Đây là cái người giết người như ngóe khẩu phật tâm xà sao?
Linh Trang gật gật đầu: Bên trên khuôn mặt tuấn tú Dư Nhân để lộ ra nét mặt tươi cười, lập tức phân phó Dư Tiền: “Dư Tiền, đến trại số bốn mươi tám, thu dọn sạch sẽ mấy cái phòng ốc đi”
Dư Tiền liền đồn sức nhăn mặt nhìn Nghiêm Mặc Hàn đang đuổi theo anh ta: “Tôi phải đi đây. Nếu anh có khả năng thì hãy đuổi theo tôi”
Sau đó nhanh như chớp mà chạy.
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến dậm chân.
“Thăng nhóc thối tha này, lần đầu tiên mày chạy được, cũng không được chạy mười lăm lần sau đâu”
Mũi tên, nỏ bản cuối cùng cũng được thu hồi, tình thế căng thẳng trong phút chốc được giảm bớt hẳn.
Dư Nhân mời Nghiêm Linh Trang đến trại số bốn mươi tám với tư cách khách mời.
Nghiêm Linh Trang không từ chối. Thời điểm Dư Nhân đang muốn giúp cô, Nghiêm Linh Trang nói.
“Vẫn là để cho vệ sĩ để Hàn Quân giúp tôi đi. Tôi đã quen với sự chăm sóc của anh ấy rồi”
Dư Nhân liếc nhìn Chiến Hàn Quân, chỉ thấy sâu thẳm bên trong con ngươi đen của Chiến Hàn Quân tràn đầy vẻ thù địch.
Chiến Hàn Quân tiến đến chỗ Nghiêm Linh Trang và thành thạo cống cô ấy lên.
Đáy mắt Dư Nhân tràn ra nồng đậm ý tứ ghen ghét.
Sau khi Dư Nhân đưa Linh Trang đám người kia rời đi, mấy người thiếp của Dư Sinh tiến đến nói “Ông chủ, Nghiêm Linh Trang kia cũng không phải người phụ nữ xinh đẹp tuyệt luân gì mà còn là một người mù. Cậu chủ rốt cuộc là thích cô ấy ở điểm nào cơ chứ?”
Dư Sinh nhìn người vợ xinh đẹp của mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng: “Vừa không xinh đẹp lại bị mù lòa. Dư Nhân thích cô ấy làm gì?”
Thật không thể không cảm thán thiên nhiên thần kỳ. Thượng Đế tạo cho Everest cảnh trí khác biệt.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy những dấy nhà tre mọc lên từ mặt đất, vây hợp lại tạo thành từng tòa biệt viện. Vừa lịch sự tao nhã vừa lộ ra vẻ tươi mát.
Lông mày Chiến Hàn Quân nhíu chặt thật sâu. Nếu Linh Trang nhìn thấy được, hẳn là cũng thích phong cảnh nơi đây.
Nghĩ đến việc đây là căn phòng mà Dư Nhân chuẩn bị cho Linh Trang, Chiến Hàn Quân toát ra một mùi chua không thể giải thích được.