Chiến Anh Nguyệt cũng mất hứng, hậm hực bỏ đi.
“Anh, em đi đây. Nhớ đưa Chiến Quốc Việt đi khám bệnh. Bác sĩ Trương Thanh Dũng của Á Châu cũng ổn đó.” Chiến Hàn Quân tỏ vẻ hơi nghỉ ngờ, bác sĩ mà em gái đề xuất là chuyên gia hàng đầu của khoa thần kinh, trong lòng anh rất kháng cự việc liên hệ khoa thần kinh cho Chiến Quốc Việt.
Tiềm thức anh cho rằng Chiến Quốc Việt cũng giống như anh, chỉ là lúc nhỏ ít nói không thích giao lưu mà thôi, lớn rồi sẽ gặp được vài người bạn tốt thì cũng dần cải thiện được tính cách.
Nhưng mấy ngày gần đây Chiến Quốc Việt cứ thay đổi tự nhiên giữa hai trạng thái nói nhiều hoạt bát và im lặng ít nói, việc này làm chuông cảnh báo của Chiến Hàn Quân reo lên. Anh sợ răng bởi vì sự sơ xuất cấu thả của mình mà bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất của Chiến Quốc Việt.
Đến giờ ăn, Chiến Hàn Quân quyết định nói chuyện thẳng thắn với Chiến Quốc Việt “Quốc Việt, ngày mai bố mời bác sĩ Thanh Dũng đến xem bệnh cho con có được không?”
Chiến Quốc Việt phản ứng rất kịch liệt, cậu bé ngẩng đầu kháng nghị: “Con không có bị bệnh” Chiến Hàn Quân kiên nhẫn giảng giải đạo lí với cậu bé: “Chiến Quốc Việt, có bệnh không chữa là không đúng đâu
” Chiến Quốc Việt mở to đôi mắt trong vắt của mình mà nhìn về phía bố, cản môi nhấn mạnh từng chữ: “Con-không-có-bị-bệnh”
“Gần đây biểu hiện của con rất bất thường.Con nói chuyện với ông bà nội, rồi còn chịu đánh cờ với cô con, lúc trước con không làm những chuyện này” “Quốc Việt, tại sao vậy?”Chiến Hàn Quân muốn biết nguyên nhân tại sao con trai mình làm những việc này.
Chiến Quốc Việt hơi nghiêm túc, những chuyện mà bố nói có lẽ là do Thanh Tùng làm đúng không nhỉ? “Tâm trạng con tốt” Chiến Quốc Việt nghiêm túc nói, Tư duy của Chiến Quốc Việt rất chặt chẽ, không hé lộ bất cứ điều gì Chiến Hàn Quân lại nói: “Hôm nay lúc con ở khu vui chơi, một chốc thì cười nói vui vẻ gọi cô Anh Nguyệt, một chốc lại đanh mặt nói cô bị điên. Sao lại như vậy?”
Chiến Quốc Việt cau mày, hôm nay cậu bé và Thanh Tùng thay đổi liên tục xuất hiện trước mặt Anh Nguyệt là để chọc phá cô ấy, không ngờ Chiến Anh Nguyệt lại chuyện bé xé ra to, còn lén lút mách lại với bố, đúng là đáng ghét.
Thấy Chiến Quốc Việt không nói gì một lúc lâu, Chiến Hàn Quân bất giác thầm thấy nặng lòng. Bàn tay lớn của anh nắm lấy tay Chiến Quốc Việt, nói: “Quốc Việt, bố quyết định rồi, ngày mai sẽ mời bác sĩ Dũng đến”
Chiến Quốc Việt cúi đầu, thở dài một hơi. Cậu bé bị sao chổi Chiến Anh Nguyệt hại cho thê thảm quá.
Ngày hôm sau Bác sĩ đến biệt thự đúng hẹn, Chiến Hàn Quân gọi ông ta đến thư phòng, hai người nói chuyện riêng ở đó. Còn tại sao lại tránh mặt Chiến Quốc Việt là vì họ sợ Chiến Quốc Việt nghe được những gì họ nói thì sẽ dấy lên tâm lí sợ hãi “Tổng giám đốc, theo tình hình mà anh nói thì cậu bé Chiến Quốc Việt có khả năng mắc chứng tâm thần phân liệt rất cao. Đương nhiên rồi, kết quả cuối cùng như thế nào vẫn phải chờ máy kiểm tra cho quyết định. Tôi đề nghị tổng giám đốc đưa Chiến Quốc Việt đến Á Châu kiểm tra một lát…”
Chiến Hàn Quân vấy tay với ông ta, khuôn mặt đẹp như tượng tạc Hy Lạp bồng xuất hiện biểu cảm nặng nề: “Ông có quyền quyết định ở phương diện này, nếu ông đã khẳng định như vậy thì chắc có lẽ Quốc Việt đã mắc chứng bệnh này thật, ông cứ trị liệu cho nó theo phương án của ông đi” Bác sĩ Dũng nặng nề gật đầu: “Vâng”