Bởi vì Linh Trang đã nhượng bộ nên ông cụ mới xuống lầu ăn cơm.
Sau bữa sáng, Linh Trang thực hiện lời hứa của mình và lái xe đến Bệnh viện Á Châu ở Thủ đô.
Sau khi Nghiêm Hiểu Như sinh con trai xong thì ở lại bệnh viện Á Châu để được tiến hành chăm sóc trị liệu. Có lẽ vài ngày là được xuất viện.
Nghiêm Linh Trang đi đến quầy lễ tân của khoa điều trị nội trú và hỏi số phòng dành cho bệnh nhân nội trú của Nghiêm Hiểu Như.
Đúng như dự đoán, Chiến Bá Kiên đối xử với Nghiêm Hiểu Như không hề tệ, thậm chí còn sắp xếp cho cô ta ở trong khu VIP nhất nhì của bệnh viện Á Châu.
Nghiêm Linh Trang cảm thấy khó hiểu, Chiến Hàn Quân và Chiến Bá Kiên không hợp tính với nhau, sao anh lại có thể sẵn sàng dành một phòng bệnh có thể kiếm được tiền như thế cho Nghiêm Hiểu Như? Hay vì thân là con trai nên ngại mở miệng lấy tiền của bố mình?
Sau khi Nghiêm Linh Trang ra khỏi thang máy, cô có phần lo lắng.
Hôm nay cô không muốn nhìn thấy Chiến Hàn Quân chút nào, bởi vì cô có linh cảm rằng Chiến Hàn Quân hẳn đã biết về việc Dư Nhan trèo qua cửa số phòng của cô vào lúc nửa đêm.
Nếu Chiến Hàn Quân biết chuyện này, chắc chắn anh sẽ muốn giết cô. Không phải vì yêu cô mà là vì sợ hành vi của cô sẽ ảnh hưởng đến nhưng đứa con quý như vàng của anh Nghiêm Linh Trang rụt đầu, nhanh chóng bước về phía trước, trong lòng thầm lẩm bẩm: “Trời phật phù hộ, xin phù hộ cho con đừng gặp Chiến Hàn Quân vào hôm nay”
Dạo gần đây, mỗi ngày Chiến Hàn Quân đều đến phòng phục hồi để làm công việc phục hồi chức năng cho chân mỗi ngày và khu VỊP của anh ở cùng tầng với Nghiêm Hiểu Như.
Cửa phòng bệnh của anh mở toang, Diệp Phong khoanh tay ở ngay cửa nhìn thấy Nghiêm Linh Trang lén lút thập thò cúi đầu đi vào, Diệp Phong rất thân thiện chào cô một câu: “Chào cô Linh Trang”
Nghiêm Linh Trang ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Phong và không khỏi nhìn vào trong phòng.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang xắn ống quần lên, quanh đôi chân anh đều cắm đầy kim châm bạc. Chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh đang như thế này chắc là không có cách nào tính sổ với cô nhỉ?
Vì vậy, cô ưỡn ngực, kiêu ngạo trừng mắt nhìn Diệp Phong: “Thật là trùng hợp.”
“Diệp Phong, mời cô ấy vào” Giọng nói nham hiểm của Chiến Hàn Quân nhanh chóng xuất hiện Nghiêm Linh Trang chết lặng. Sau đó vắt chân lên cổ mà bỏ chạy…
“Tôi đang bận.”
Diệp Phong nhìn bóng lưng của Nghiêm Linh Trang cười nói. Sau đó đi theo hướng khác…
Nghiêm Linh Trang chạy được một hồi lâu, quay đầu lại không thấy Diệp Phong, cho rằng mình đã cắt đuôi được Diệp Phong.
Ai biết vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Phong lười biếng dựa vào vách kính trước mặt.
“cô Linh Trang, tôi khuyên cô không nên chạy trốn. Cô không hiểu rõ về đường đi của bệnh viện Á Châu bằng tôi đâu”
Nghiêm Linh Trang mệt đến mức vừa đá vào không khí vừa do dự, vừa đá vừa tức giận, ra vẻ không tin, nói: “Thật à, ngươi muốn thử lại sao?”
Diệp Phong đưa tay ra nói rất lịch sự: “Mời”
Nghiêm Linh Trang vui lên và bät đầu cuộc chạy trốn lần thứ hai. Lần này ý tưởng của cô rất đơn giản, chạy đến cầu thang giữa thì bỏ trốn…
Nhưng khi cô tức giận chạy đến cầu thang, cô phát hiện Diệp Phong đã đợi ở đó từ lâu.
Nghiêm Linh Trang đã quá mệt mỏi.
Diệp Phong cười.
Nghiêm Linh Trang phất phất tay: “Không chạy nữa”
Không phải chỉ đi gặp Chiến Hàn Quân thôi sao?
Trước đây không phải đều mong gặp anh một lần à?
Sợ cái gì chứ?
Diệp Phong đưa Nghiêm Linh Trang đến phòng của Chiến Hàn Quân. Nhìn Nghiêm Linh Trang đổ mồ hôi nhễ nhại, thở dốc nặng nề, Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Sao, sợ gặp anh à?”
Cô vẫn chạy sao?”