Cô đi đến trước mặt của Thôi Như An, giơ tay vung lên cho bà ta một bạt tai: “Mẹ tôi mà vô dụng, bà ấy đã dạy bảo con cái ba nhìn thấy bình thường. Không giống bà, dạy dỗ con gái mình chết giết người đàn ông của người khác, còn làm tiểu tam cho người khác, và sinh con.”
Tranh Linh tuôn ra một tràng tin tức, lập tức như ném một bom nguyên tử nổ tung, mọi người trong phòng đều ngây ra như phỗng Mắt của Thôi Như An trở nên đỏ hồng, tức giận nói: “Tôi biết, bây giờ cô bị cậu Chiến quăng rồi, tâm tình cô không công bằng, nên vu oan Hiểu Như nhà tôi.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Có vu oan cô ta hay không, bà gọi hỏi cô ta một chút đi. Có lẽ tám chín tháng rồi, bà chưa gặp cô ta nhị, tính thời gian thì tháng này cô ta sắp sinh rồi.”
Nghiêm Cách bị tin tức đả kích làm thân thế lay động: “Tranh Linh, con nói thật sao?”
Nghiêm Trang Linh gật đầu: “Cha, nếu con nói láo, thì sẽ bị trời đánh sét chết”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng sét điện.
Nghiêm Trang Linh: “…
Thôi Như An cười ha hả: “Chồng, ông thấy không, ngay cả ông trời cũng làm chứng cho Hiểu Như chúng ta đấy. Nghiêm Linh Trang đúng là nói láo.”
Nghiêm Trang Linh nhìn qua ông trời, đạo sấm sét đến không quá đúng lúc sao?
*Có tin hay không thì tùy bà”
Cô dừng lại một chút, vì cô biết như vậy sẽ để cho Thôi Như An cảm thấy dày vò.
Chiến Quốc Việt, với Thanh An và Thanh Tùng giáo dưỡng cũng được rất tốt, người lớn nói chuyện. Bọn chúng một mực yên lặng, ăn quà vặt.
Thấy mẹ bị bà cụ khi dễ, bảo bối Thanh An không thuận mắt, cô lập tức chen vào: “Mẹ, người này nói có phải là vợ bé của ông ngoại không?”
Bảo bối Than An thể hiện bộ dáng ngây thơ, lời của của con bé không có ai hoài nghỉ được! Nhưng mà lơ đãng có thể để lộ ra tin tức muốn cho Thôi Như An sụp đổ.
Thì ra con gái của bà không chỉ là tiểu tam, mà cả mẹ nó cũng làm tiểu tam.
Thôi Như An cả đời hối hận nhất chính là chuyện bà làm tiểu tam cho Nghiêm Cách, sớm mấy năm bị nhà họ Nghiêm không tán thành, đã gặp vô số ánh mắt trừng liếc và kỳ thị, trong lòng bà đau khổ, không ai biết.
Cho nên, bà cảm thấy không cho phép con gái bảo bối của bà, lại lặp lại bi kịch của mẹ nó nữa.
Có thể bà cũng không nghĩ tới, bà sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
“Tôi không tin”
Thôi Như An trừng mắt hung dữ với Nghiêm Linh Trang: “Cô muốn đả kích tôi đúng không? Lợi dụng chuyện này để nói dối ác động như thế sao? Hừ, Hiểu Như nhà của tôi đã tốt nghiệp trường học danh giáo, tâm cao khí ngạo, con bé ghét nhất là làm tiểu tam cho người khác, hơn nữa con bé cũng đã có người đàn ông con bé yêu rồi. Làm sao có thế thành tiểu tam cho người khác được chứ?”
Nghiêm Cách thì ngược lại, ông hoàn toàn tỉnh táo: “Anh Nhự, lập tức gọi điện thoại cho Hiểu Như đi, hỏi con bé đang ở đâu?”
Thôi Như An lúc này mới vội vàng lấy điện thoại ra: “Đúng đúng, tôi gọi điện thoại cho con bé trước mặt các người. Tôi sẽ chứng minh cô lớn đang nói dối.”
Bảo bối Thanh Tùng bồng nhiên lắc đầu thở dài: ‘Ai”
. Không đến Hoàng Hà lòng không sợ chết.”
Giọng thở dài thâm trường lại có ý vị!
Thôi Như An cầm điện thoại di động, tay khẽ run.
Bà số hết sức bấm một số rồi đến một số, cho đến khi điện thoại vang lên tiếng chuông, sắc mặt của bà mới khẩn trương lên.
“Mẹ, sao mẹ lại bỗng nhiên gọi điện thoại cho con vậy? Có chuyện gì sao?”Đầu dây bên kia truyền qua giọng lười biếng của Nghiêm Hiểu Như.
Thôi Như An nắm chặt điện thoại: “Hiểu Như, mẹ hỏi con, con đang ở đâu?”
Nghiêm Hiểu Như dừng một chút, có chút lắm bắp: “A, con … Con đang ở nước ngoài, sẽ rất mau về nhà”
Thôi Như An khẩn trưởng, biểu lộ cũng lập tức trì hoãn, ánh mắt hung ác như dam găm nhìn liếc sang nhìn đến Nghiêm Linh Trang.