“Hì hì, giày mới không hợp chân.”
Chiến Hàn Quân cũng không biết liên tưởng đến cái gì, mặt mày anh nhiễm ý cười.
Nghiêm Linh Trang cởi giày cao gót ra, khập khiễng mà đi ra bên ngoài.
Diệp Phong nhìn thấy tổng giám đốc khó nén được vẻ mặt lo lảng, anh ta hỏi thay anh: “Cô Trang, chân của cô không có việc gì chứ? Có muốn đến bệnh viện khám không?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Không cần, tôi có thuốc đặc trị.”
Chiến Hàn Quân cau mày lại: “Thuốc đặc trí”
Sau đó anh lại nghĩ đến Dư Nhân, sắc mặt anh biến đen trong nháy mắt.
Chiến Hàn Quân ngồi ở trên cửa số sát đất trên tầng chín, lắng lặng nhìn cửa Á Châu.
Khi anh nhìn thấy Linh Trang khập khiểng đi ra bên ngoài, trong lòng rất không vui vẻ.
“Linh Trang, thật ra em không cần phải vất vả như vậy. Anh Quân sẽ sáng lập một tập đoàn Á Châu rồi tự tay đưa nó tới tay em.”
Sau khi Nghiêm Linh Trang đi ra khỏi Á Châu, tâm tình của cô vẫn rất là chán nản Chiến Hàn Quân chia tay với cô đã đủ làm tổn thương lòng của cô rồi, thế mà anh lại không nhớ tình bạn cũ, ngay cả loại phương thức hợp tác này cũng không cho cô.
Tức quá mà.
Nghiêm Linh Trang nghĩ tới Dư Nhân, con chip điện thoại của cái tên kia còn mỏng hơn so với chip điện thoại bình thường, có lẽ ở chỗ anh ta có thể tìm thấy được một vài cơ hội kinh doanh.
Nghiêm Linh Trang gọi điện thoại cho Dư Nhân, lúc Dư Nhân nhận được điện thoại của Nghiêm Linh Trang thì cả người anh ta đều vui mừng đến ngốc luôn “Linh Trang, thế mà em lại chủ động gọi điện thoại cho anh? Anh thật sự rất vinh hạnh”
Lời nói kế tiếp của Nghiêm Linh Trang, quả thực khiến cho anh ta hưng phấn đến mức nhảy dựng lên.
“Dư Nhân, có rảnh không? Có thể hẹn gặp anh được không?”
Dư Nhân vội vã gật đầu: “Linh Trang, chỉ cần là em hẹn anh, lúc nào anh cũng rảnh”
“Vậy để tôi gửi thời gian địa điểm gặp mặt cho anh.”
“Được.”
Linh Trang hẹn Dư Nhân đến quán cà phê Ánh Dương.
Dư Nhân vì cuộc hẹn” này mà ăn mặc trang phục long trọng đi đến.
Lúc Nghiêm Linh Trang nhìn thấy Dư Nhân chầm chậm đi đến, ống hút trong miệng cô sắp rơi xuống mặt đất.
Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Dư Nhân, các cô gái mê trai mà cảm thán: “Oa oa, đẹp trai quá. Anh ta đã thỏa mãn tất cả giấc mộng về bạn trai của tớ rồi”
Dư Nhân mặc quần áo màu trắng, nhưng mà trên âu phục lại được khảm kim phấn, lúc ngọn đèn chiếu xuống, anh ta giống như là tâm kim quang mà đến.
Hơn nữa trên mặt anh ta luôn lộ ra một nụ cười ấm áp vô hại, khiến cho con gái đều mê mẩn.
“Sao anh lại ăn mặc thành như vậy?”
Khóe môi Nghiêm Linh Trang run rẩy cực kỳ dữ dội.
Người này mặc thành như vậy, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong quán cà phê còn để cho cô nói chuyện công việc với anh ta như thế nào nữa chứ?
Dư Nhân cúi đầu nhìn quần áo kim quang lóa mắt của mình, anh ta cắn răng “Đều là cái tên khốn khiếp dư tiền kia, nói là mặc thành như vậy thì chắc chắn em sẽ thích”
Một bàn tay của Nghiêm Linh Trang đỡ lấy mặt mình, giống như là sợ bị người khác nhận ra vậy.
“Này, ở cùng một chỗ với anh em rất mất mặt hả?” Vẻ mặt của Dư Nhân thất bại.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi chỉ là từ chối chuyện xấu lên người mà thôi.”