Linh Trang vì lời cầu xin của Trường Xuân Hòa, cũng là vì bản tính lương thiện của cô.
Nhưng mà đối với ngài Quân ở bên cạnh, người đang đứng trêи bờ vực sụp đỗ của sự ghen tuông mà nói thì hành động này của cô chẳng khác gì đang châm dầu vào lửa.
Quan Minh Vũ nơm nớp lo sợ nhìn ngài Quân, Chiến Hàn Quân tức.
giận viết lên giấy một loạt chữ.
Quan Minh Vũ hiểu ý liền nói: “Bà chủ, đây là mệnh lệnh của ngài Quân. Tôi không dám vi phạm. Nếu bà chủ muốn cầu xin cho Trường Xuân Hòa thì tốt hơn hết là tự đi nói với ngài Quân”
Linh Trang lại không ngốc, chỉ thị của ngài Quân luôn luôn được Quan Minh Vũ chấp hành Linh Trang uy hϊế͙p͙ và đe dọa Quan Minh Vũ, nói: “Tôi cảnh cáo anh, ông chủ của anh bây giờ đang nổi nóng, anh không được làm theo những mệnh lệnh của anh ấy. Chờ ngày mai anh ấy hết giận rồi tính tiếp”
“Bà chủ, cô cũng biết tính tình của ông chủ, nếu như cô không giúp.
ngài ấy hạ hỏa thì ngài ấy sẽ không nguôi giận.”
“Tôi biết rồi, không phải tôi đang suy nghĩ biện pháp hay sao?”
“Đ Quan Minh Vũ cúp điện thoại, vui mừng nhìn Chiến Hàn Quân.
“Tổng giám đốc, anh có nghe thấy không, bà chủ nói sẽ về chịu đòn nhận tội với anh”
Khuôn mặt đẹp trai ngăm đen của Chiến Hàn Quân lộ ra một chút ánh sáng rực rỡ của sự mong đợi.
Cô nhóc kia từ nhỏ đến lớn cho dù là phạm phải lỗi nhỏ hay lỗi lớn thì cũng chưa bao giờ chủ động thừa nhận lỗi về mình.
Buổi chiều, Chiến Hàn Quân tan tâm sớm, nóng lòng muốn quay trở về nhà.
Linh Trang đang ngồi ở trêи ghế sô pha, nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một sự căng thẳng và hoảng loạn.
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú kéo căng rồi lạnh lùng hỏi: “Nghe nói em phải chịu đòn nhận tội với anh?”
Linh Trang ngẩn ngơ.
“Em nói chịu đòn nhận tội với anh khi nào?” Cô rõ ràng không có nói có được hay không.
Đốm lửa nhỏ trong đáy mắt của Chiến Hàn Quân đã tiêu tan.
Anh mặc kệ Linh Trang mà bỏ đi lên lầu.
Linh Trang nhìn theo bóng dáng lạnh lùng và dứt khoát của anh, quyết định phải tung ra chiêu lớn.
Đây chính là kế sách mà hôm nay cô đã vắt hết óc, thật vật vả mới có thể nghĩ ra được.
“Anh Hàn Quân, anh có muốn làm lành với em không? “
Chiến Hàn Quân dừng chân, xoay người. Khuôn mặt đẹp trai như được đúc ra đang bị bao phủ bởi một đám mây đen dày đặc: “Đây là cách mà em xin lỗi anh sao?”
Cuối cùng anh còn đặc biệt bổ sung thêm một câu thể hiện mình chưa hết giận: “Anh thật sự rất thất vọng về em”
Linh Trang: “..”
_ Trong lòng Linh Trang khẽ run, nhưng lại chỉ có thể kiên trì tiếp tục diễn.
“Anh thật sự không muốn làm lành với em sao?”
Chiến Hàn Quân phất tay áo bỏ đi.
Linh Trang nhảy dựng lên: “Chiến Hàn Quân, em đang mang thai. Anh không muốn làm lành với em thì em sẽ lập tức đi đến bệnh viện để phá thai”
Nói xong, Linh Trang liền nghênh ngang đi đến phía cửa.
Trong lòng lại yên lặng đếm số, một hai ba.
Khi đếm tới chín thì cô ngã vào trong lòng ngực của Chiến Hàn Quân.
“Linh Trang, em thật sự mang thai sao?”
Linh Trang nhướng đôi mắt như mùa thu lên, nói trong ấm ức: “Anh có muốn làm lành với em không?”
Chiến Hàn Quân vô cùng ngoan ngoãn mà gật gật đầu.
“Được, được, được. Chúng ta làm lành.”
Linh Trang nhảy cẵng lên vì sung sướиɠ.
Chiến Hàn Quân lo lắng vội vàng bế cô lên: “Đừng nhảy, coi chừng động thai”
Anh ôm cô đến ghế sô pha, chân tay có chút luống cuống mà nhìn Linh Trang: “Linh Trang, em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không? Anh Hàn Quân sẽ làm cho em?”
Linh Trang gật đầu.