A Nguyệt suy nghĩ một hồi, giờ anh không còn một xu dính túi, cũng không thành thạo nghề gì, chỉ có thể cùng Cửu Đồng quay lại công trường.
Khi Trương Hữu Tài nhìn thấy anh quay trở lại, liền chế nhạo anh một cách vô cùng mất lịch sự, “Sao lại qua lại rồi? Tôi còn tưởng anh ra ngoài kiếm được nhiều tiền rồi.”
A Nguyệt nhìn công trường bẩn thỉu, hỏi Trương Hữu Tài, “Người phụ trách dự án ở đâu?”
Anh không có cách nào làm được công việc bẩn thỉu, nhưng có thể cố gắng tìm những công việc khác.
Trương Hữu Tài nhìn anh với vẻ nghỉ ngờ, nhìn khuôn mặt của A Nguyệt rất khác với họ. Khuôn mặt của những ngư dân như họ đã rám nắng đen nhẻm từ khi còn nhỏ, nhưng khuôn mặt của A Nguyệt rất trắng, không chút tì vết. So với những cậu chủ sống ở thành phố lớn còn đẹp hơn nhiều.
Trương Hữu Tài tự hỏi nói không chừng A Nguyệt có phải là thực sự còn bản lĩnh khác, liền chỉ vào phòng làm việc của người phụ trách dự án, nói: “Nhìn thấy chưa, phòng thứ 2 ở tầng hai chính là phòng làm việc của người phụ trách dự án, anh ta cũng là người của làng chài chúng ta, nhưng anh tìm anh ta làm gì?”
A Nguyệt không trả lời anh ta, mà quay lại và đi về phía tòa nhà Bức vẽ của người phụ trách dự án Lê Hoàng, bị nước trà đổ vào mờ đi, một số đường nét bị nhòe, lúc này anh ta vô cùng lo lắng.
Khi A Nguyệt bước vào, giám đốc Lê Hoàng, người phụ trách, nhìn thấy anh đến, vô cùng cuống cuồng cầu cứu khắp nơi: “Anh biết vẽ tranh không?”
A Nguyệt suy nghĩ một lúc, “Tôi có thể thử”
Giám đốc Hoàng dường như đã tìm được vị cứu tinh, coi A Nguyệt như một vị khách quý, và kéo anh về chỗ ngồi của mình, “Mau giúp tôi khôi phục phần bản vẽ bị nhòe đi.
Nếu anh giúp tôi việc này, sau này tôi sẽ không bạc đãi anh.”
A Nguyệt đã cố gắng giúp anh ta khôi phục lại bản vẽ kỹ thuật.
Giám đốc Hoàng nhìn thấy anh rất ra dáng, mô phỏng rất giống với bản gốc, xoa xoa tay, nói trong niềm vui mừng: “Thật sự là ông trời có mắt, để tôi gặp được quý nhân.
Là anh không biết, biệt thự Ngọc Bích này là dự án do đích thân tổng giám đốc công ty Á Châu đốc thúc xây dựng Nói đến đây, anh ta cảnh giác liếc nhìn ra ngoài rồi hạ giọng: “Anh không biết đấy thôi, tổng giám đốc công ty Á Châu đó có biệt hiệu là nữ bạo chúa. Cô ta máu lạnh và tàn nhẫn. Bất kỳ ai gây ra sai sót đều bị cô ta chửi cho té tát, nếu như bản vẽ này của chúng ta xảy ra vấn đề gì, nếu như bị cô ta biết được, nói không chừng công việc của tôi cũng không bảo đảm được, vẫn là sẽ liên lụy đến mọi người, mọi người là những người từ làng chài do tôi giới thiệu đến e rằng cũng không giữ được bát cơm này mất”
A Nguyệt đứng lên, “Bản vẽ đã khôi phục rồi, anh nhìn xem?”
Giám đốc Hoàng nhìn đi nhìn lại và chỉ cảm thấy rằng sự bổ sung của A Nguyệt vô cùng hoàn hảo không chút sai sót. Anh ta khen ngợi A Nguyệt, “Anh cũng được đấy như vậy đi, sau này anh ở lại bên cạnh tôi đi, chạy tạp vụ cho tôi.”
A Nguyệt gật đầu, nói: “Anh có thể cho tôi một phòng ký túc đơn không?”
Giám đốc Hoàng khẽ giật mình, ánh mắt rơi sâu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, “Anh cũng khá đặc biệt đấy. Được rồi, từ nay về sau anh sẽ sống ở ký túc xá nhân viên.”
A Nguyệt nói: “Cảm ơn”
Giọng điệu của anh, mãi mãi cũng vẫn là bộ dạng chẳng rằn cũng chẳng mềm như vậy Khi A Nguyệt bước ra khỏi tòa nhà, liền bắt gặp một nhóm lãnh đạo công ty Á Châu đang kiểm tra công trường rất sôi nổi.
Nghiêm Linh Trang, tổng giám đốc công ty Á Châu, giống như một nữ hoàng, xung quanh là những người đàn ông bảnh bao trong bộ đồng phục.
A Nguyệt từ xa nhìn Nghiêm Linh Trang, chỉ cảm thấy người phụ nữ này đang trang điểm rất đậm, gương mặt lạnh lùng, như thể một bà cô khó tính, trên khuôn mặt vô cảm như tảng băng.
Lúc này, giám đốc Hoàng bước ra, nói với A Nguyệt: “Nhìn thấy chưa, người phụ nữ đó là tổng giám đốc của công ty Á Châu, đế quốc Á Châu, anh từng nghe qua chưa? Đó chính là công ty có mô hình lớn nhất ở thủ đô, nắm giữ mạch máu của toàn bộ cách xí nghiệp vừa và nhỏ của thủ đô”