thắng bé này lại cư xử như vậy? Cô nói gì thẳng bé cũng nghe? Chỉ là đến buổi chiều, Lạc Thanh Du đến nhà trẻ đón Chiến Quốc Việt về.
Ngay khi Chiến Quốc Việt bước ra khỏi nhà trẻ, Lạc Thanh Du suýt chút nữa bật khóc.
Áo sơ mi trắng sạch sẽ của Chiến Quốc Việt dính cả bùn lẫn mực, trên mặt có rất nhiều dấu vết bị bạn học khác bắt nạt, vô số vết cào rướm máu, trên môi có vết thương rách ra, rỉ máu đỏ tươi Khi Chiến Quốc Việt nhìn thấy Lạc Thanh Du, liền tránh sang một bên. Rõ ràng cậu không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu.
Lạc Thanh Du chạy tới, ôm chặt Chiến Quốc Việt vào lòng: “Chiến Quốc Việt!” Cô ôm chặt Chiến Quốc Việt, nước mắt vờn.
nơi khóe mắt.
Chiến Quốc Việt nhìn Lạc Thanh Du, lúc trước ở trường cậu còn chật vật hơn, nhưng chưa từng thấy ai khóc vì cậu. Các nhân viên và phụ nữ của bố đều nói trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường.
“Có đau không?” Lạc Thanh Du hỏi, mắt đẫm lệ nhòa.
Chiến Quốc Việt lắc đầu nói: “Không đau, bọn họ còn đau hơn.” Đây có phải là đang khoe mình đánh thẳng người khác? Nhưng Lạc Thanh Du còn buồn hơn, Chiến Quốc Việt nói bọn họ, rõ ràng không chỉ có một đứa bắt nạt cậu.
“Cô giáo có biết không?” Lạc Thanh Du hỏi.
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Phê bình bọn họ” Lạc Thanh Du bước lại ôm Chiến Quốc Việt! Chiến Quốc Việt năm trên vai cô, lần đầu tiên được hưởng sự ấm áp của tình mẹ, Chiến Quốc Việt mệt mỏi thiếp đi trên vai cô.
Khoảng cách từ trường mầm non đến Hải Thiên không xa không gần, đi bộ mất khoảng 20, phút.
Nhưng Lạc Thanh Du không gọi xe, cô càng tận hưởng cảm giác được ôm Chiến Quốc Việt, như có toàn bộ cảm giác an toàn.
Một chiếc Rolls-Royce bạc với biếu tượng spirit of ecstasy không biết lúc nào xuất hiện sau lưng Lạc Thanh Du. Người đàn ông ngồi ở ghế sau vô cùng cao quý, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn Lạc Thanh Du không chớp mắt.
Trên ghế lái, Quan Minh Vũ nghĩ trăm lối ngàn đường vẫn không hiểu *Tổng giám đốc, cậu chủ không thân với người nào trong chúng tôi, lúc chúng tôi đưa đón cậu ấy đi học, cậu chủ toàn bực dọc. Tại sao cô Thanh Du đưa đón, cậu ấy lại không làm khó?”
Chiến Hàn Quân cũng đang cau mày về câu hỏi này Quan Minh Vũ thở dài một hơi: “Chắng lẽ đây là mẹ con có sợi dây kết nối trái tim mà người ta hay nhắc?”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng liếc Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ vội vàng sửa lời: “Phi phi phi, cậu chủ nhỏ sao có thể có kết nối gì với cô Thanh Du chứ? Người ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu ấy khôn lớn là tổng giám đốc, phải là cậu ấy có kết nối trái tìm với giám đốc mới đúng”
Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận Lạc Thanh Du và Chiến Quốc Việt rất hòa hợp với nhau, nhưng sự thật mạnh hơn hùng biện.
Chiến Hàn Quân oán niệm sâu nặng nhìn Quan Minh Vũ: “Cậu nghĩ ra được cái chủ ý ngu sỉ gì thế hả? Cậu thấy giống đang trả thù Lạc Thanh Du không?” Quan Minh Vũ nhìn hình ảnh mẹ con Lạc Thanh Du và Chiến Quốc Việt mẫu từ tử hiếu, không khỏi cười mỉa he he.
*Thực sự xin lỗi tống giám đốc” “Cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội” Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói.
Quan Minh Vũ vội vàng gật đầu, cúi người: “Dạ, dạ, dạ, giám đốc, em đang nghĩ cách khiến cô Thanh Du sống không dễ chịu!”