Nghiêm Chính nghĩ đánh giá chuyên nghiệp như vậy nhất định phải có chuyên gia chỉ dẫn.
Chiến Quốc Việt tỏ vẻ khinh thường: “Cái này còn cần người chỉ dẫn. Ai có đầu óc thì cũng đoán được.”
‘Vẻ mặt Nghiêm Chính xấu hổ.
Thôi Như An tính toán thật ác độc, căn nhà cổ này được viết với tên của bà Nghiêm, dù sao cũng không phải tài sản của cô ta.
Nếu có thể bán được nó, có thể nhận được một phần tiền còn kiếm được chén cơm.
“Ba mươi tỷ thì ba mươi tỷ, dù sao cũng là người trong nhà. Coi như chúng ta bán lỗ vậy” Thôi Như An vui vẻ, cái giá Chiến Quốc Việt đưa ra cao hơn thị trường mấy tỷ.
Dư Nhân đối với khả năng thương lượng của Chiến Quốc Việt, không bội phục không được.
Mặc dù Chiến Quốc Việt luôn đối xử lạnh nhạt với anh ta, nhưng cũng không ngăn cản được anh ta yêu thích Chiến Quốc Việt
“Quốc Việt, cám ơn con đã ra giá giúp bố. Về sau, bố sẽ đãi con một bữa thịnh soạn.”
Lúc này Chiến Quốc Việt không có xù lông. Mà là dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác về phía bố mình.
Còn muốn khi bố của cậu bé, cũng không xem bố ruột cậu là ai hả?
Quả nhiên, Chiến Hàn Quân nhìn chăm chằm vào Dư Nhân đầy sát khí.
Dư Nhân thẳng mặt nói: “Nhìn cái gì vậy, tôi cũng biết anh là bố ruột của bọn nhỏ.
Nhưng không lâu nữa, tôi sẽ là bố dượng của bọn nhỏ.”
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức võ tay, thiết bị phóng trên xe lăn đột nhiên xuất hiện bốn năm thiết bị vòi phun, giống như có một đội quân quỷ từ trong cơ thể anh chui ra, tất cả ám khí giấu đủ loại đều bắn vào người của Dư Nhân.
Lăng Ba Vi Bộ của Dư Nhân có thể nói là tuyệt nhất, anh ta ngay lập tức di chuyển như bóng ma giữa các ám khí.
Chẳng mấy chốc, đèn chùm và cửa sổ kính của nhà họ Nghiêm đều vỡ nát.
Những người khác đang trốn sau lưng Chiến Hàn Quân.
Nghiêm Linh Trang tức giận: “Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh.”
Chiến Hàn Quân không muốn làm Linh Trang tức giận nên đã ngừng phát động.
Mà Dư Nhân nhảy xuống từ bức tường, vỗ nhẹ vào vai đầy tro bụi của anh ta một cách ưu nhã Dư Nhân vui mừng quá sớm.
Chiến Quốc Việt đột nhiên chặn việc anh ta mua bán:”Cháu muốn mua ngôi nhà họ Nghiêm này”
Dư Nhân buồn bực nhìn Quốc Việt: “Quốc Việt, tại sao cháu lại đối nghịch với chứ?”
Quốc Việt chỉ vào bố của mình: “Không phải cháu muốn đối nghịch lại chú, mà là bố cháu muốn đối nghịch chú.”
Dư Nhân tức giận: “Bốn mươi tỷ, tôi mua”
Chiến Quốc Việt nói: “Năm mươi tỷ!”
“Một trăm tỷ!”
“Năm trăm tỷ!”
Dư Nhân quay lại nhìn Dư Tiền, Dư Tiền lắc đầu với anh ta Số tiền mà ông già ở nhà cho bọn họ chỉ là năm trăm tỷ.
“Hôm qua sao không hướng ông già ở nhà thêm một chút?” Dư Nhân hối hận vì ngay từ đầu đã không như vậy.
Dư Tiền đổ mồ hôi nói: “Làm sao tôi biết được rằng lúc này lại có người muốn xen vào.
Dư Nhân nghỉ ngờ nhìn Chiến Hàn Quân: “Không đúng, anh không phải là tổng giám đốc thủ đô nổi tiếng với hàng trăm tỷ sao?
Haha, sẽ không phải dùng toàn bộ tài sản của bản thân để mua biệt thư chứ?”
Chiến Hàn Quân cười lạnh một tiếng. Sâu trong ánh mắt khiến người không thể đoán trước được.
Nghiêm Chính ngầm kinh hoàng, Á Châu của Chiến Hàn Quân xưa nay luôn bí ẩn, dường như bên ngoài vẫn có những nhầm lẫn về tin đồn của anh.
Chỉ e là giá trị con người của anh đã sớm không còn là tổng giám đốc trăm tỷ!
Dư Nhân rất không vui khi thua trận.
“Tôi chưa bao giờ thua bất cứ người nào về phương diện đốt tiền trong đời. Hôm nay thực sự rất mất mặt xấu hổ”
Dư Tiền rất có lỗi: “Cậu chủ, tôi xin lỗi, trở về tôi sẽ để ông chủ chuẩn bị thêm tiền”
Dư Nhân tức giận trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Để ông già lấy tiền đến, tôi sẽ đem đi mua Á Châu”
Dư Tiền gật đầu liên tục: “Vâng, vâng, vâng”
Thanh Tùng lộ vẻ ghen tị: “Chú Dư, chẳng lẽ gia đình chú điều hành xưởng in tiền mặt à?”