Nghiêm Linh Trang không nhẫn tâm tạt nước lạnh cho anh nên thuận theo hỏi.
Chiến Hàn Quân hôn lên mu bàn tay Nghiêm Linh Trang: “Anh muốn cho em một hôn lễ có một không hai trên đời. Để các con làm hoa đồng của chúng ta. Anh muốn khiến cho tất cả mọi người đều biết, Nghiêm Linh Trang em chính là báu vật được Chiến Hàn Quân anh ôm nâng trong lòng bàn tay, bất cứ ai cũng không được ức hiếp cục cưng của anh”
Nghiêm Linh Trang cười rất dịu dàng, chỉ là trong nụ cười lại thoáng mang theo vẻ khổ sở chua xót.
Chiến Hàn Quân thoáng chốc hiểu ra, nhắc đến con, Linh Trang liền nhớ tới Thanh Tùng rồi.
“Linh Trang, em đừng buồn. Anh nhất định sẽ nghĩ cách tìm được Thanh Tùng về”
Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Linh Trang nghẹn ngào nói: “Mấy năm nay em gần như đã tìm khắp toàn cầu. Các bộ môn liên quan của các nước cũng rất phối hợp với chúng ta, lợi dụng đặc trưng tướng mạo, mẫu DNA nhưng vẫn không tìm được tung tích của Thanh Tùng.
Anh Quân, em thật sợ…”
Nghiêm Linh Trang nói đến đây thì liền dùng hai tay ôm mặt nghẹn ngào khóc thút thít Chiến Hàn Quân ôm chặt cô vào lòng: “Cô gái ngốc, em tìm sai phương hướng rồi.”
Nghiêm Linh Trang nâng mắt lên: “Anh Quân…em chịu đựng được, anh đừng lo cho thân thể của em, nói hết những gì anh biết ra đi được không?”
Chiến Hàn Quân duỗi tay, ngón tay đầy vết chai nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cô.
“Ừm”
“Ngày đó anh nhờ Nghiêm Mặc Hàn đưa Thanh Tùng tới nước Mỹ, Phong Mang đến sân bay trước tiếp đón Thanh Tùng. Nhưng đứa trẻ Thanh Tùng này nhìn thấy tình thế không đúng, nhấc chân liền chạy, còn đánh nhau với cả Phong Mang. Lúc đó có một người đàn ông thần bí nhìn thấy một màn này liền đánh Phong Mang bị thương rồi dẫn Thanh Tùng đi”
Chiến Hàn Quân nói tới đây, trong đôi mắt ưng của anh cũng đã dâng lên ánh nước.
Sự tự trách sâu sắc đó dưới ánh sáng lạnh hung hãn càng ập vào mắt người ta mãnh liệt hơn.
Anh nắm chặt nằm đấm, gân xanh gồ lên, rõ ràng trong lòng hận chết tên đàn ông thần bí đã đưa Thanh Tùng đi nhưng vì không muốn khiến Linh Trang lo lắng mà cố ra vẻ nhẹ nhàng.
“Linh Trang, tên đàn ông đó có thể đánh bại Phong Mang thì biết được thân thủ của hắn bá đạo tới mức nào. Vả lại hắn đưa Thanh Tùng đi thì ít nhiều cũng có suy nghĩ tiếc tài. Vậy nên Thanh Tùng của chúng ta nhất định sẽ không sao đâu, có lẽ đợi tới lúc nó quay về thì đã trở nên xuất sắc rồi!”
Nghiêm Linh Trang có hơi an tâm n¡ “Xem ra là em tìm sai phương hướng rồi.
Người đó có thể giữa thanh thiên bạch nhật cướp Thanh Tùng đi, tất nhiên sẽ không thuộc trong Bạch đạo. Nhưng nhiều năm như vậy em chỉ tìm kiếm trong bạch đạo thật đúng là sai quá sai”
Chiến Hàn Quân nói: “Đừng lo, qua hai ngày nữa chúng ta để Quốc Việt và Quỷ Ảnh đến nước Hàn một chuyến. Đến lại chỗ cũ có lẽ sẽ phát hiện ra một số dấu vết”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên kích động nắm lấy tay Chiến Hàn Quân nói: “Anh Quân, anh cũng đi đi. Tuy duy của anh sắc bén, nhìn thấu mọi thứ. Có lẽ anh đi thì thật sự sẽ có phát hiện gì đó.”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu anh đi rồi thì ai chăm sóc em?”
“Để Anh Nguyệt chăm sóc em. Đoạn thời gian gần đây vừa hay bộ phim của em ấy cũng đóng máy, em ấy sẽ có một đoàn thời gian nghỉ ngơi rất dài”
Chiến Hàn Quân nhớ tới chuyện Anh Nguyệt cho Linh Trang ăn bánh quẩy với sữa đậu nành liền chau chặt mày lại: “Không được, nó chăm sóc em anh không yên tâm”
Nghiêm Linh Trang ôm cánh tay anh làm nũng: “Anh Quân, Anh Nguyệt chăm sóc em là thích hợp nhất rồi. Em và em ấy nói chuyện rất hợp, ở cùng nhau tâm trạng cũng tốt hơn”
Chiến Hàn Quân lại lên cơn ghen: “Ở cùng anh thì tâm trạng không tốt?”
Nghiêm Linh Trang dỗ dành: “Ở cùng anh Quân càng vui hơn”
Lúc này Chiến Hàn Quân mới nở nụ cười.
“Để anh suy nghĩ thêm đã”
“Vậy, khi nào khởi hành?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
Chiến Hàn Quân nói: “Đợi sau khi Đàm Bảo Ngọc xuất viện, anh xử lý ổn thỏa tình yêu máu chó giữa cô ta Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt thì sẽ xuất phát được không?”