Nghiêm Linh Trang nhớ rằng anh ta từng nói răng anh ta là con duy nhất trong gia đình, nhưng anh ta có rất nhiều anh chị em cùng bố khác mẹ, nhiều không thể đếm xuể, anh ta cảm thấy rất lạ với cơ cấu người thân của gia đình mình.
“Bố anh ở bên ngoài làm những việc trăng hoa như thế, mẹ anh không quản sao?”
Nghiêm Linh Trang hỏi, có thể là vì tò mò, có thể là vì quan tâm đến người bạn Dư Nhân của mình.
Nụ cười ấm áp của Dư Nhân trở nên có chút chua xót, anh ta thì thầm với giọng bất lực.
“Mẹ anh là mối tình đầu của bố anh. Khi kết hôn với bố, bà ấy nghĩ bố sẽ theo chế độ một vợ một chồng. Bề ngoài bố luôn dỗ dành mẹ, nhưng lại bí mật trăng hoa những phụ nữ xinh đẹp khác. Khi mẹ anh phát hiện những chuyện trăng hoa của bố, bà giận đến mức suýt nữa nhảy lầu tự tử. Bố anh đã quỳ ba ngày ba đêm, mẹ anh mới tha thứ cho ông ấy.
Những tưởng bố anh đã hối hận thật sự nhưng sau đó mới biết bố anh càng ngày càng tệ hơn, mỗi lần đi… công tác, ông ấy đều đưa một cô gái đẹp bụng to về nhà. Mẹ anh tức quá nên vào nhà thờ tổ ăn chay niệm Phật, không bao giờ gặp lại bố anh nữa. Còn bố anh ngày nào cũng kiên trì đến nhà thờ tổ quỳ vài tiếng một ngày”
Nghiêm Linh Trang sửng sốt: “Bố anh cũng thật kỳ lạ. Những người đàn ông khác đều quên mất người cũ khi có tình mới. Còn bố anh, cũng coi là có tình có nghĩa với mẹ anh”
Tấm lòng chính trực của Nghiêm Linh Trang khiến cô cảm thấy bất bình thay cho mẹ của Dư Nhân, “Nhưng dù thế nào đi nữa, bố của anh cũng có lỗi với mẹ của anh. Tình yêu mẹ anh muốn là một đời một kiếp chỉ có hai người, bố anh không thể dành cho mẹ anh một tình yêu thuần khiết như vậy, thì sao vẫn đến chọc tức mẹ anh chứ?”
Dư Nhân nhìn Nghiêm Linh Trang phẫn nộ, sững sờ nói: “Em rất giống mẹ anh. Hai người đều mong một tình yêu lâu dài và chuyên tâm. Hơn nữa, rõ ràng biết người đàn ông mình yêu là một tên cặn bã, nhưng vẫn không chịu rời xa người đó, thà bị đối xử bất công cũng không chịu bắt đầu cuộc sống mới”
Nghiêm Linh Trang ngẩn ra, hồi lâu không nói được gì.
“Có lẽ, yêu anh ấy đã là một thói quen.
Giống như thói quen ngày ăn ba bữa, đã hòa vào cuộc sống rồi, không thể thay đổi được.”
Nghiêm Linh Trang nước mắt ướt đẫm nói.
Dư Nhân thở dài một hơi dài, “Nghiêm Linh Trang, nhìn anh này, anh cũng yêu em.
Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh giống như gặp phải tia nắng bất ngờ trên một chuyến phượt trong đêm tối, khiến anh hạnh phúc.
Anh không dám đảm bảo rãng anh có thể mang lại cho em hạnh phúc mà em muốn, nhưng anh có thể đảm bảo với em răng, nếu em ở bên anh, cả đời này chỉ có hai chúng ta, không để em tủi thân, không làm em phải khóc…”
Nghiêm Linh Trang rơi lệ nhìn Dư Nhân, anh chàng này trước mặt cô luôn giống như một công tử không màng thế sự, khiến cô tưởng rằng anh ta vô cùng mạnh mẽ.
Không ngờ trong tình cảm, anh ta lại nghiêm túc và kiên trì như thế, tình cảm của anh ta được giấu rất tỉnh tế.
“Dư Nhân, cảm ơn anh” Nghiêm Linh Trang nói.
Dư Nhân nở nụ cười rạng rỡ, mặc dù cô không cho anh ta một câu trả lời, nhưng cô không gọi anh ta bằng tên đầy đủ xa lạ nữa, điều này đã khiến anh ta cảm thấy rất vui rồi.
Dưới lầu, đột nhiên truyền đến Đàm Bảo Ngọc hoảng sợ kêu lên.
“A, Mặc Hàn, anh có chuyện gì thế?”
Khuôn mặt xinh đẹp Nghiêm Linh Trang tái đi, cô nhảy ra khỏi giường và chạy xuống lầu.
Nghiêm Mặc Hàn năm trên ghế sô pha trong phòng khách, toàn thân bê bết máu, nhưng không ngừng chửi rủa Chiến Hàn Quân: “Chiến Hàn Quân, cậu chắc chắn là do quỷ sinh ra, nếu không tại sao lòng dạ lại độc ác như vậy?”
Nghiêm Linh Trang nhìn Nghiêm Mặc Hàn người đầy máu, không biết là tuyệt vọng vì sự lạnh lùng của Chiến Hàn Quân, hay vì thương Nghiêm Mặc Hàn đau đớn, nước mắt của Nghiêm Linh Trang không ngừng rơi xuống.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn Nghiêm Linh Trang, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút bế tắc.
Chút chuyện nhỏ này mà Nghiêm Linh Trang đã không chịu nổi.
Tương lai còn nhiều điều đáng sợ và tàn nhẫn hơn đang chờ cô, nếu cô cứ thế này thì có mà khóc đến chết mất.
Và sứ mệnh của anh ta là giúp cô gái này thoát khỏi tình trạng mù mịt.