Cô mỉm cười, khiến toàn thân của Chiến Hàn Quân run lên.
“Nghiêm Linh Trang, anh đã nhắc em rằng không được kết giao với những người đàn ông khác rồi mà” Giọng của Chiến Hàn Quân trở nên lạnh lùng.
Nghiêm Linh Trang trợn mắt: “Ngài Quân à, chuyện này còn cần anh nhắc sao? Từ khi em còn nhỏ mẹ em đã cấm em không được ở cùng chỗ với những người lạ khác rồi.
Đường nói là đàn ông, cả phụ nữ cũng không được”
“Giả ngốc à?” Giọng của Chiến Hàn Quân như vọng ra từ địa ngục.
Sắc mặt của Nghiêm Linh Trang chấn động, xem ra chuyện này không thể che giấu.
Nghiêm Linh Trang nhỏ giọng nói: “Ngài Quân, tuổi trẻ ai mà không phạm sai lầm.”
Ngụ ý là khi còn nhỏ ngài Quân cũng đã làm chuyện như thế.
Điều này khiến Chiến Hàn Quân nhanh chóng nhớ về quá khứ yêu điên cuồng khi còn trẻ.
Khi cô ốm và sốt, anh không thể nhịn không hôn cô và kết quả là bị cô lây bệnh.
©ô đi học ở một nơi khác trong trường đại học, anh không thể chịu được sự hành hạ của tương tư nên anh đã đến trường đại học để gặp cô hầu như mỗi cuối tuần.
Khi cô đến ngày, anh cũng uống nước gừng đường đỏ với cô.
Bây giờ nhìn lại, cảm thấy nó có phần hoang đường, buồn cười.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân càng lúc càng trở nên u ám, bởi vì anh đột nhiên nhận ra rằng tình yêu của Dư Nhân dành cho Lạc Thanh Du dường như cũng giống như anh năm xưa…giống như điên cuồng.
“Em thích anh ta à?” Tay Chiến Quốc Việt nằm chặt tay vịn của xe lăn, hỏi xong câu này, trái tim anh đập vô cùng dữ dội.
Nếu câu trả lời của cô là có thì anh không biết mình nên đối mặt với tương lai của mình như thế nào.
Nghiêm Linh Trang cúi đầu, trong lòng nổi lên một tia phân hận nói: “Trong lòng em thích ai? Anh cũng không biết là em thích ai à, Chiến Hàn Quân?”
Trái tim như bị bóp nghẹt của Chiến Quốc Việt vì lời nói của cô mà bỗng nhiên đập bình thường trở lại.
Đám mây mù bao phủ đầu anh dường như đã bị cuốn đi.
Băng tuyết trong mắt tan ra, khi anh cất lời, giọng nói anh vui hơn: “Nếu em không thích anh ta thì đừng có tuỳ tiện mà chọc người ta.”
Anh sợ cô gái này tính cách trời sinh đã hoạt bát, đáng yêu. Cho dù không có hứng thú với Dư Nhân, cũng không khỏi lộ ra vẻ đáng yêu tràn ngập.
Cũng giống như đối với anh, luôn trêu chọc anh một cách không hề khiêm tốn.
Không ngờ, Nghiêm Linh Trang đã rất tức giận với lời nói của mình.
“Em không trêu chọc anh ta” Cô hét lên với bàn tay nằm chặt.
Cô thừa nhận răng đôi khi cô không có thể diện trước mặt Chiến Hàn Quân và rất thích nói những điều ngỗ ngược. Nhưng tất cả chỉ vì cô thích anh.
Và mối quan hệ của họ rất thân thiết, cô đã thích anh từ khi còn nhỏ và cô đã thích anh ấy trong hai kiếp, vì vậy tất nhiên là cô muốn chọc ghẹo anh mà không giữ kẽ.
Nhưng đối với những người đàn ông khác, cô còn sợ tránh không kịp.
Chiến Quốc Việt nhìn khuôn mặt vì tức giận mà nổi gân xanh của Nghiêm Linh Trang, anh mới nhận ra lời nói vừa rồi của anh đã khiến cô chịu ấm ức.
“Em đến Á Châu làm gì thế?” Anh nhanh chóng chuyển chủ đề.
Nghiêm Linh Trang vẫn còn tức giận, lạnh nhạt nói: “Đến đưa em gái em về nhà.”
Chiến Hàn Quân cau mày: “Bố anh sẽ không để cho bất cứ ai đi đâu.”
Nghiêm Linh Trang thề thốt: “Em đã hứa với ông nội là phải đưa con bé về nhà. Nếu Chiến Bá Kiên dám ngăn cản, em sẽ lấy vụ bê bối xấu hổ của ông ta để uy hiếp.”
Chiến Quốc Việt nói: “Vụ bê bối của ông ta đã bị truy cứu rồi. Em dùng cái này để uy hiếp ông ta e rằng cũng cô dụng.”