Chiến Hàn Quân giải thích nói: “Trước đó chú đã đàn sai rồi. Trước đó chú cảm thấy bất luận là tình yêu lâu dài bền chặt hay tình bạn lâu dài bền chặt thì cũng đều cần được xem trọng. Bây giờ suy nghĩ của chú đã thay đổi rồi, chú cảm thấy bất luận là tình yêu hay tình bạn thì cũng đều không quan trọng nồng nhiệt mà nên quan tâm đến sự bền lâu!”
“Lâu dài như dòng nước chảy mãi!”
Thanh An nửa hiểu nửa không nhưng lại vô cùng ủng hộ nói: “Cháu cảm thấy lần trước chú đàn hay, lần này đàn cũng hay luôn”
Lúc Nghiêm Mặc Hàn bưng nước trái cây vào thì vừa hay nghe thấy cái tên vua a dua đó đang bợ đỡ Chiến Hàn Quân “Lúc nấy là do thầy A Nguyệt đàn sao?”
Nghiêm Mặc Hàn hơi bất ngờ.
Thanh An gật đầu và nói: “Đương nhiên”
“Không đàn sai sao?” Nghiêm Mặc Hàn ghé miệng vào sát tai Thanh An và hỏi Thanh An nói: “Chú đã đàn rất hay, ngón đàn thuần thục, còn có kỹ năng của riêng mình, có thể tạo ra một khung cảnh rất khí thế cũng vừa có thể mang đến sự dịu dàng như dòng nước chảy. Cháu đã học được rất nhiều từ chú, có cảm giác đột nhiên lĩnh ngộ ra”
Nghiêm Mặc Hàn bĩu môi, nói với vẻ hoài nghỉ: “Thật vậy sao?”
Sao Chiến Hàn Quân có thể không nghe ra được sự nghỉ ngờ của Nghiêm Mặc Hàn đối với mình, đáy mắt anh thoáng qua nét lạnh lùng, anh đặt ngón tay thon dài xinh đẹp của mình trên những phím đàn rồi nhiên khí thế bừng bừng đàn lên khúc “Nhân vật nhỏ”.
Thanh An mỉm cười đầy ẩn ý và nói: “Bản “Nhân vật nhỏ” này của chú dùng âm trầm và âm phức để thể hiện một cách tinh tế sự bi ai của những nhân vật nhỏ lòng dạ hẹp hòi, hay suy đoán về lòng dạ của người khác”
Nghiêm Mặc Hàn nghe thế thì xìu mặt xuống rồi nói: “Đồ nhóc con chỉ biết đứng về phía người ngoài.”
Sau đó thì bực bội đi ra ngoài.
Thanh An và Chiến Hàn Quân nhìn nhau cười.
Vào bữa cơm trưa, Thanh An níu kéo.
Chiến Hàn Quân với vẻ rất đáng thương: “Chú ơi, chú ở lại ăn cơm với cháu đi, bố mẹ cháu đều không về, một mình cháu ăn cơm rất cô đơn!”
Nghiêm Mặc Hàn tự chỉ vào mũi mình và hỏi: “Cậu không phải người sao?”
Thanh An ghét cậu mình phá đám, hãm hẳm trừng anh ta một cái rồi nói: “Cậu, cháu luôn xem cậu là Husky của gia đình”
Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn con Husky đang ở trên ban công, ánh mắt đó vừa ngơ lại vừa ngốc.
Nghiêm Mặc Hàn thấy không muốn sống nữa.
“Được” Chiến Hàn Quân vui vẻ nhận lời năn nỉ của Thanh An.
Cũng không biết tại vì sao đối với Thanh An anh luôn có cảm giác không thể và cũng không muốn từ chối Sau khi người làm dọn thức ăn trưa lên bàn ăn xong thì Thanh An ngồi vào sát bên cạnh Chiến Hàn Quân còn Nghiêm Mặc Hàn thì ngồi đối diện với họ.
Nghiêm Mặc Hàn vốn thích ăn dâu mỡ, đậm vị, giờ nhìn thấy trên bàn toàn mấy món thanh đạm thì không biết phải đặt đũa vào đâu. Anh ta khó chịu phàn nàn: “Sao toàn bộ đều là đồ thanh đạm? Ít ra thì cũng phải chuẩn bị cho tôi một món chứ?”
Lúc này người làm mới đặt một đĩa dưa muối trước mặt Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn người làm một cái đầy ẩn ý tồi nói: “Địa vị của tôi ở cái nhà này chỉ xứng với một đĩa dưa muối thôi sao?”
Người làm giải thích nói: “Cậu Mặc hàn, bữa trưa là do cậu Diệp Phong. món”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi biết rồi.”
Sau đó anh ta nhìn Chiến Hàn Quân hằm hằm rồi nói với vẻ chanh chua: “Thầy A Nguyệt à, không biết những món này có hợp khẩu vị của cậu không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi không kén chọn thức ăn”
Nghiêm Mặc Hàn tức đến nghiến răng, rõ ràng toàn bộ bàn ăn đó là làm cho anh, đương nhiên là anh không kén chọn rồi.
“Phải rồi, nhà thầy A Nguyệt có những ai?” Nghiêm Mặc Hàn giả vờ nói chuyện thường ngày với anh nhằm tìm hiểu xem tình cảm của anh với người vợ hiện tại như thế nào.