Hầu Tiêu Trần giờ phút này cười thật thoải mái: “Gia hỏa này thật đúng là có ý nghĩa, ta cứ cho rằng hắn muốn kéo dài mãi mãi, kéo cho đến khi Viên Thạc từ trung bộ trở về… kết quả, ta còn chưa kịp đi, hắn đã chạy đi khiêu khích bọn hải tặc…thật mẹ nó, có ý nghĩa mà!” Lắc đầu, dở khóc dở cười. Giờ khắc này, lão cũng nói rất nhiều, sự buồn bã của biệt ly đột nhiên cũng không còn nữa, có chút như muốn cười, lại có vẻ như bất đắc dĩ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.