Lý Hạo thở dài nói: “Ta vốn dĩ tưởng rằng ta đã phát tài, phú khả địch quốc! Nếu không đến Thiên Tinh, ta sẽ không biết trên đời này thế mà còn có chỗ tiêu xài đắt đỏ như vậy, nếu tên Từ Khánh kia đến đây, chẳng phải cũng là dế nhũi thôi sao?” Hầu Tiêu Trần bật cười: “Cũng không đến mức như vậy, bảo khố của Từ gia chỉ là một bộ phận tài phú của họ, ai sẽ đặt toàn bộ tài phú trong một nhà kho nhỏ kia chứ? Ngươi cảm thấy, cha của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.