Mục lục
Tinh Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, khi về đến nhà thì tới thật khuya Lý Hạo mới chìm vào giấc ngủ.

Dù là ngủ cũng đặc biệt cẩn thận, Hắc Báo bị hắn ném xuống cửa ra vào để canh cửa, 'Vòng Xoáy thế hệ 3' vẫn luôn cầm trong tay, dù mạo hiểm cướp cò thì Lý Hạo cũng chẳng quan tâm nữa, hắn chỉ lo lắng chó cùng rứt giậu.

Cũng may, một đêm đã trôi qua mà không gì ngoài ý muốn.

Có lẽ đối phương còn đang chờ cơ hội, đợi lúc đêm mưa sẽ đến.

. . .

Ngày 13, tháng 7, năm 1730.

Tiếng vang náo đêm qua giống như một giấc mộng, cư xá Khải Minh vẫn yên lặng trước sau như một, không ai để ý đến động tĩnh ở phố cổ bên cạnh.

Có lẽ cũng có người chú ý, những cũng không coi là chuyện quan trọng.

Buổi sáng.

Lý Hạo rời giường, rửa mặt rồi nấu một chén nước sôi, sau đó thả Ngọc Kiếm vào trong chén nước.

Đợi một hồi.

Nước sôi đã nguội bớt, Lý Hạo nếm thử một ngụm, hơi nhíu mày.

"Năng lượng tinh quang hơi ít một chút."

Nước ngâm kiếm hôm nay so với hôm qua, năng lượng tinh quang ẩn chứa trong đó giống như đã giảm.

"Nếu chỉ là giảm một chút thì vấn đề không lớn, mấu chốt ở chỗ, năng lượng thần bí này có thể khôi phục hay không. . ."

Đây mới là vấn đề Lý Hạo quan tâm.

Năng lượng thần bí trên Ngọc Kiếm là năng lượng tích trữ, hay là ngâm nước một lần thì cần thời gian nhất định có thể khôi phục lại mức độ ban đầu, nếu như có thể khôi phục, đó chính là bảo tàng vô cùng vô tận!

Về phần thạch đao, tạm thời Lý Hạo không có sử dụng.

Đêm qua lo lắng bị người theo dõi, hắn cũng không tiện lấy thạch đao ra.

Uống một chén nước, cảm thụ dòng nước ấm chảy xuôi trong người, Lý Hạo nhanh chóng luyện tập Ngũ Cầm Viên Thuật, dù là tăng lên cỡ nào cũng chưa hẳn có thể đối phó Hồng Ảnh, nhưng có thể tăng lên là chuyện tốt, Lý Hạo sẽ không bỏ qua cơ hội.

Một bên rèn luyện, một bên Lý Hạo tự hỏi.

Nước ngâm Tinh Không Kiếm này, là mấy ngày mới ngâm nước một lần thì tốt, hay một ngày có thể ngâm một lần, mỗi một lần ngâm nước thì hiệu quả chênh lệch nhiều hay không?

Những thứ này, hắn cần phải thử nghiệm dần dần mới được.

Trong phòng, thân ảnh Lý Hạo nhanh nhẹn như trước, đu bám khắp nơi như là con vượn.

Lần này, cũng không luyện tập lần nhiều như hôm qua.

Luyện tập liên tục ba lượt, cảm giác vẫn còn dư lực nhưng Lý Hạo không luyện nữa, năng lượng tinh quang bên ngoài thân cũng tiêu tán toàn bộ.

Hắn lo lắng Hồng Ảnh hoặc là những siêu năng giả khác cũng có thể cũng giống như mình, thấy năng lượng tinh quang bên ngoài thân.

Nếu là như vậy thì bại lộ.

Đám người Lưu Long, bên ngoài thân đều có năng lượng tinh quang nhàn nhạt, Lý Hạo liếc mắt là có thể thấy, cho nên đám người đó không thể giấu giếm được ánh mắt của Lý Hạo.

"Trước kia cũng từng gặp Lưu Long, mà lại không phát hiện. . ."

Trong lòng Lý Hạo suy nghĩ, nhớ lại tình hình tối hôm qua, trước đó không phát hiện tinh quang bên ngoài thân Lưu Long, là bởi vì mắt mình không nhìn thấy, hay là dạo gần đây Lưu Long mới có biến hóa?

Hoặc là, do mình uống nước ngâm kiếm nên mới có thể thấy?

Chính mình bây giờ, đều chưa thể hiểu rõ hết mọi chuyện.

"Thế giới siêu phàm!"

Lý Hạo lại tắm rửa rồi thay quần áo, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Lấy nước ngâm kiếm còn dư lại rót vào tô ăn cơm của Hắc Báo, ánh mắt Hắc Báo tràn đầy hưng phấn, gần như không thể chờ đợi được mà liếm rất nhanh chóng, liếm hết vẫn chưa thấy thỏa mãn mà lại vẫy đuôi với Lý Hạo như chờ mong.

Mà Lý Hạo, nhìn kỹ Hắc Báo một hồi, hơi hít vào một hơi.

"Khá lắm!"

Tinh quang trên người con chó này, cảm giác còn nồng đậm hơn so với chính mình, đây là tràn lan nhiều khiến hấp thu ít?

Hay ngược lại là hấp thu nhiều, động tĩnh lớn khiến tinh quang tràn lan?

Lý Hạo không biết!

Hắn thà nghĩ rằng chó này hấp thu không được mới khiến tinh quang tràn lan ra, nếu không, chẳng phải là nói con chó này còn lợi hại hơn mình, hấp thu năng lượng tinh quang nhiều hơn.

"Gâu Gâu!"

Hắc Báo rất hưng phấn, giống như đang nói cho thêm một chén.

Lý Hạo sờ lên đầu chó, nở nụ cười, "Không còn! Lần sau uống tiếp!"

Nói qua, dặn dò: "Ta đi làm, ngươi trông nhà! Ngoại trừ ta, bất luận kẻ nào đến cũng phải chú ý! Ghi nhớ mùi hương, nếu có thể thì theo dõi vị trí một chút. . . Nhưng không nên đi quá xa."

Hắn lo lắng khi mình rời khỏi, sẽ có người ẩn vào nhà của mình.

Ngọc Kiếm trên người mình, mà thật ra trong nhà cũng không có gì thứ đáng giá.

Đương nhiên, thạch đao vừa cầm về tối hôm qua cũng là bảo vật.

Nhưng mà cũng không sợ có người phát hiện thạch đao, tuy rằng tảng đá hơi lớn nên không tiện mang trên người, nhưng Lý Hạo nhét thạch đao vào trong ổ chó của Hắc Báo ở dưới lầu, ai sẽ phát hiện?

Về phần bị người qua đường nhặt, nói giỡn, ai sẽ vô trong ổ chó hoang nhặt một tảng đá?

Tiểu khu bên này, ai rảnh rỗi cực kỳ mới đi quét dọn ổ chó hoang.

Tóm lại, không có chỗ nào giấu thạch đao an toàn hơn ổ chó.

Hơn nữa dù thật sự lấy đi, Hắc Báo cũng có thể biết và theo dõi, dù sao cũng an toàn so với mang trên người mình, Ngọc Kiếm là dây chuyền thì không có vấn đề, nhưng nếu không có chuyện gì lại mang tảng đá trên người, kẻ đần cũng biết có vấn đề.

"Gâu!"

Hắc Báo nghe hiểu Lý Hạo nói, đầu chó gật một cái, có vẻ rất thông minh.

Lý Hạo đứng dậy, cất bước đi xuống dưới lầu.

. . .

Ngoài tiểu khu, cửa hàng quen thuộc cũng không cần Lý Hạo mở miệng, lão bản đã mang ra mấy cái bánh bao thịt lớn và một chén sữa đậu nành.

Lý Hạo cũng không phải ăn miễn phí, mà trả tiền đầy đủ rồi chậm rãi cưỡi xe đạp đến Tuần Kiểm Ti.

Lúc tan tầm ngày hôm qua, chiếc xe chạy ngược chiều với mình cũng không xuất hiện.

Không biết là bỏ qua theo dõi, hay là bởi vì chuyện tối hôm qua nên hiện tại không dám tuỳ tiện theo dõi mình.

Cho đến lúc Lý Hạo vào Tuần Kiểm Ti, cũng không có cảm giác bị theo dõi.

. . .

Tuần Kiểm Ti.

Phòng Cơ Yếu.

Lý Hạo là người tới sớm nhất.

Trước sau như một, trước quét dọn văn phòng rồi đi nấu nước, lúc này mới lần lượt có người đến.

Trần Na lịch duyệt không sâu nên cũng tới sớm.

Thời tiết có chút nóng bức, vừa sáng sớm mà Trần Na đã hơi mệt mỏi, có thể tối hôm qua ngủ không ngon, ngáp, thấy Lý Hạo, có chút phàn nàn: "Lý Hạo, tối hôm qua em tra án, tại sao không gọi cho chị?"

"Chị cũng biết?"

"Nói nhảm!"

Trần Na ngáp nói: "Đương nhiên biết rõ, tối hôm qua Đội Chấp Pháp cũng xuất động!"

Sự tình náo loạn không nhỏ, Trần Na cũng nhận được tin tức.

Trần Na lại tò mò hỏi: "Tối hôm qua em có gặp hung thủ hay không?"

"Không."

Lý Hạo lắc đầu: "Nhưng có cảm giác bị người theo dõi."

"Kích thích vậy sao?"

Trần Na cũng chưa từng tham dự vụ án lớn nào, lập tức hứng thú, hưng phấn hỏi tiếp: "Nói như vậy, mấy hồ sơ lúc trước em cho chị xem, cũng là do kẻ đó giết?"

Lý Hạo khẽ gật đầu: "Đại khái là vậy."

"Vậy em đã lập công!"

Trần Na càng thêm hưng phấn: "Lý Hạo, nếu tra được hung thủ thì em có công đầu, nói không chừng chỉ một bản án này thì em có thể lên tới Tuần Kiểm cấp 2 rồi!"

Có chút hâm mộ, nhưng không thể tham dự nên Trần Na cũng tiếc nuối.

Tính tình cô ấy cũng không thích yên tĩnh.

"Cũng chưa có manh mối đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK