Hách Liên Xuyên nở nụ cười: “Có bị thương không?” “Không có, vẫn rất tốt.” “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hách Liên Xuyên hỏi han ân cần: “Vừa về sao?” “Đúng, vừa trở về.” “Cái kia…” Lý Hạo bất đắc dĩ, đưa tay, ngắt lời y: “Hách bộ, đừng nhiệt tình như vậy, ta cảm thấy rất khó chịu, thời gian chúng ta quen biết cũng tương đối dài, vị Tam Dương thứ nhất ta gặp được chính là Hách bộ đây…” “Nói bậy, là Đoạn Thiên mới đúng!” “…….” Lý Hạo ho một tiếng, không thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.