Mục lục
Tinh Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trảm Thập rất mạnh sao?"

Ở dưới tầng hầm, Lý Hạo vẫn có chút không thể tin nổi.

Trảm Thập, nghe cũng thường thôi mà.

Một đánh mười, có gì to tát đâu nhể?

Theo hắn biết thì một vài lão tuần kiểm đều có thể làm được.

"Rất mạnh sao?"

Lưu Long lạnh lùng nói: "Đối với tôi đương nhiên rất yếu! Nhưng đối với cậu thì bất kỳ một vị võ sư Trảm Thập nào cũng đều có thể dễ dàng giết chết vài kẻ như cậu!"

Vân Dao ở một bên nhỏ giọng thì thầm: "Lý Hạo, đừng coi thường võ sư. Danh xưng võ sư Trảm Thập có nghĩa là em có thể đột phá, đồng thời giết sạch tiểu đội 10 người, đó mới gọi là Trảm Thập! Một chọi mười không đồng nghĩa với việc giết từng người đâu."

Lưu Long phất tay: "Giải thích nhiều với hắn cũng vô dụng, Trần Kiên, em dạy cho Lý Hạo biết cái gì gọi là võ sư đi!"

"Em?"

Trần Kiên thành thật nói: "Em không giỏi tấn công, tốc độ cũng rất chậm, tốc độ tiểu tử này tương đối nhanh nhẹn mà."

Lĩnh vực của bọn họ khác nhau!

Tốc độ của Lý Hạo còn nhanh hơn anh ta một chút, anh ta chỉ giỏi phòng ngự thôi.

"Cứ thử đi!"

Lưu Long thản nhiên nói: "Chơi với hắn một chút, em chuyên phòng ngự, không giỏi tấn công, cũng là để tránh giết hắn!"

Được rồi, lão đại đã nói thì cứ làm thôi.

Mà ở phía đối diện, Lý Hạo nghe thế thì có chút tự ái, tìm một lá chắn phòng thủ đến thử là vì sợ đánh chết tôi sao?

Haiz, đành vậy, ai bảo tôi còn yếu quá…

Lý Hạo cũng rất hồi hộp.

Đàn ông thì ai cũng có lòng háo thắng.

Hắn không biết thực lực của Trần Kiên nhưng đối phương mập như vậy, cho dù đánh không lại vẫn có thể chạy, chỉ cần không để cho đối thủ bắt được là được mà?

Trần Kiên cười chất phác, liếc nhìn Lý Hạo đang nóng lòng muốn thử bèn nói: "Vậy chúng ta thử chút đi."

Dứt lời, anh ta lại bổ sung thêm: "Ở trong đội, thực lực của anh yếu nhất, không giỏi gì khác ngoài phòng ngự! Em luyện Vượn Thuật nên tốc độ rất nhanh, nhất định anh không đuổi kịp em..."

Lý Hạo liếc nhìn anh mập, đối phương không nói thì thôi, nhưng vừa nói lại khiến Lý Hạo cảm thấy lo lắng.

Chẳng lẽ Trần Kiên cũng rất lợi hại?

Lưu Long đứng ngoài xen vào: "Ngoài khả năng phòng ngự thì tốc độ, lực tấn công và khả năng đột phá của Trần Kiên là yếu nhất đội. Nếu không muốn thì đổi thành Ngô Siêu!"

Nhìn thoáng qua Ngô Siêu, Lý Hạo lập tức lắc đầu.

Dẹp đi!

Người đàn ông gầy gò này nhìn thoáng qua đã thấy rất nhanh, đối phương còn là điều tra viên trong đội, còn tinh ranh hơn vượn, Lý Hạo hiểu rõ tình huống của bản thân, nói không chừng hắn còn chẳng chạm vào được góc áo của người ta nữa là.

"Vậy để anh!"

Trần Kiên tiến lên một bước, động tác rất chậm.

Lý Hạo không nói thêm lời nào, chiêu thức vượn thuật vừa khởi động thì ngay sau đó, Trần Kiên đã tát tới một cái như trời giáng.

Lý Hạo chưa kịp suy nghĩ liền theo bản năng nhảy dựng lên, lui về phía sau.

Lực tát của Trần Kiên có vẻ không nhẹ!

Trần Kiên bên kia nhìn thấy Lý Hạo nhảy lên, anh ta cũng không nói gì, động tác cũng không nhanh, tuy nhiên lại nhích sang bên phải một bước, khoảnh khắc tiếp theo, Lý Hạo lập tức biến sắc.

Hắn rơi xuống ở bên cạnh, mà không phải rơi xuống phía sau!

Giữa không trung, Lý Hạo vội mượn lực nhảy lên lần nữa, dùng chân đá lung tung, không có chút mỹ cảm nào.

Võ thuật chân chính thật ra cũng chẳng đẹp mấy.

Vượn Thuật còn đỡ, mấy loại khác trong Ngũ Cầm Thuật còn ngớ ngẩn hơn, phải nằm trên đất hoặc là chạy bằng bốn chân, trông rất kỳ quặc.

Trần Kiên nở một nụ cười thật thà, như thể anh ta đã sớm đoán ra phản ứng của Lý Hạo.

Đây không phải là vì anh ta phản ứng nhanh, cũng không phải bởi thực lực, mà chính là kinh nghiệm!

Chiến đấu với Siêu năng giả, nếu không có bất kỳ kinh nghiệm nào thì đã chết từ lâu.

Lý Hạo đá loạn xạ, mượn nhờ lực cản không khí để di chuyển.

Trần Kiên không hề hoang mang, cứ thế tùy ý đi vòng hai bước, lúc này Lý Hạo thể nào mượn lực được nữa, trực tiếp rơi xuống.

Và lần này nơi hắn rơi xuống chỉ cách Trần Kiên chưa đầy một mét.

Hai bên gần như mặt đối mặt!

Thời điểm Lý Hạo tiếp đất, dưới chân cảm nhận được mặt đất bèn định dùng sức bật lên để thoát thân, đúng lúc này một bàn tay hiện lên trong khoé mắt, vả thật mạnh vào mặt hắn.

Bốp!

Một âm thanh giòn giã vang lên!

Lý Hạo lộn nhào trên không trung, ngã rầm xuống đất.

Trần Kiên không đánh vào mặt mà là đánh vào cổ của Lý Hạo, lúc bấy giờ trên cổ Lý Hạo hằn rõ một vết đỏ bừng.

Lý Hạo ngây người không phản ứng, như thể đã gãy cổ!

Lúc này hắn không cảm giác được gì khác ngoài trừ cảm giác đầu váng mắt hoa, từ cổ trở xuống thậm chí không còn cảm giác.

Hắn định mượn nhảy lên lần nữa nhưng lại bị tát làm cho choáng váng.

Hoàn toàn mông lung!

Mà Trần Kiên vẫn chất phác nhìn bàn tay thô ráp của mình rồi lại nhìn Lý Hạo ngã trên mặt đất, quay đầu lúng túng nói với đám người Lưu Long: "Em... em không ngờ cậu ấy phản ứng chậm như vậy... Hơn nữa, không ngờ tới em ấy lại nhảy lên. Lão đại từng dạy nếu thực lực không đủ mà phi thân chính là tự tìm đường chết. Không ngờ hôm nay em đã gặp phải trường hợp như thế."

Nếu không đủ thực lực mà phi thân, một khi bị người ta ngăn chặn và tính được điểm rơi thì nhất định sẽ chết chắc.

Đây là điều tối kỵ trong thực chiến!

Ngay cả một võ sư Phá Bách, trừ khi cần thiết, nếu không sẽ rất khi phi thân, bởi vì trong trường hợp đó thì tất cả các khuyết điểm đều lộ ra, đồng thời không có cơ hội phản công.

Trụ vững trên mặt đất chính là điều mỗi võ sư phải lưu ý khi chiến đấu!

Trong khi đó Lý Hạo lại ỷ mình học được vượn thuật, cảm thấy mình càng ngày càng nhanh nhẹn, ban nãy vì muốn tránh né bàn tay của Trần Kiên mà phi thân, kết quả là bị đánh cho ngu người!
. . .

Toàn bộ tầng hầm lúc này vô cùng yên tĩnh.

Chỉ có âm thanh lúng túng của Trần Kiên vang lên.

Lý Hạo cúi gằm xuống, mặt đỏ bừng, hắn vốn tự cho là bản thân thông minh, nhưng hôm nay lại gặp phải đả kích cực lớn.

Tự nhận mình giỏi giang, cuối cùng dễ dàng bị một tấm lá chắn trong đội tát bay. Nếu không phải Trần Kiên hạ thủ lưu tình thì Lý Hạo đã bị đối phương đánh gãy cổ!

Vừa nãy còn cảm thấy bản thân không đạt tới cảnh giới Trảm Thập thì ít ra cũng Trảm Lục gì đấy, nhưng hiện giờ Lý Hạo đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Chính xác là bị thực tế đánh cho tỉnh ngộ!

Tôi... không phải là một võ sư.

Nói đúng hơn tôi chỉ là một kẻ nửa nạc nửa mỡ, mới tập võ được vài ngày. Tôi chưa từng thực chiến, không khác gì một con gà mờ, tự đánh giá bản thân quá cao!

Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, hắn còn từng ảo tưởng cho rằng chỉ cần mình rút súng đủ nhanh thì có thể giết chết Huyết Ảnh và những kẻ giật dây phía sau...

Giờ nghĩ lại... thật quá ngây thơ!

Quá ấu trĩ!

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK