Sắc mặt của Ánh Hồng Nguyệt trắng bệch, không ngừng trốn chạy. Trong cơ thể, lực lượng Hồng Nguyệt không ngừng tràn vào. Y quay đầu nhìn lại, không ngừng ho ra máu, ánh mắt có chút tối tăm: "Lâm Hồng Ngọc! Lý Hạo nếu có thể giết ta, sớm đã giết! Đuổi giết ta liên tục, các ngươi dám giết ta sao?" Phía sau, Lâm Hồng Ngọc cầm trong tay loan đao, cực kỳ bình tĩnh nói: "Không giết được, phong ấn cũng được! Trấn áp cũng được! Để cho ngươi như chó nhà có tang, không ngừng chạy trốn, cũng không
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.