Vương Thự trưởng cứ như vậy điên cuồng thôn phệ mảnh vỡ của Bạch thụ, cắn nuốt liên tục, nghiến răng nghiến lợi! Lạnh lùng nhìn về Bát Bộ Chúng và mấy tên hộ pháp còn sống kia, đột nhiên, cắn răng, cười lạnh: “Đều chết đi, đừng sống nữa, tất cả phải tuyệt vọng giống như ta…” - Ầm! Một chưởng vỗ xuống, một vị hộ pháp muốn chạy trốn, nhưng trong nháy mắt đã bị đập thành nhiều mảnh! Vương Thự trưởng cắn chặt răng đến nỗi cũng sắp đứt! Con mẹ nó, phải ở di tích này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.