Liễu Diễm lập tức sững sờ, đẩy Lý Hạo ra, với vẻ mặt u oán: “Không thương hoa tiếc ngọc chút nào!" Tiểu tử này, thực rất là biết cách nói chuyện. Cô ta thật sự không thể đắc tội đến vị đó mà. Nếu thực sự bị thanh lý môn hộ, nàng nên tìm ai để nói lý lẽ đây? Hôm qua không thấy mấy tên Tuần Dạ Nhân muốn nhìn xem truyền thụ cái gì, mà bị Viên Thạc đánh cho suýt mất mạng? Lão già này, không nên trêu chọc vẫn hơn. Nhưng mà tên Lý Hạo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.