Khi Lý Hạo đồng ý bước ra khỏi Ngân Nguyệt, đi đến Thiên Tinh thành, hắn cảm thấy, mình sẽ không sợ hãi những thứ này, nguy hiểm cũng được, tử vong cũng được, trong lòng hắn giống như đã thấy được con đường phía trước. Ta biết, ta có lẽ nên làm một chút gì đó. Cho nên, ta không cần sợ hãi. Ta xứng đáng với bản thân, xứng đáng với bản tâm của mình, vậy ta đương nhiên không cần e ngại bất cứ kẻ nào. Ngay cả chết ta còn không sợ, ta còn phải sợ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.