Lý Hạo nhíu mày: “Dưới sự quản lý của Cửu Ti, cũng dám làm như thế sao?” “Đó là chuyện đương nhiên, người ta có lai lịch là được!” Đôi lông mày đang nhíu lại của Lý Hạo nhẹ nhàng thả lỏng, cũng đúng, quen rồi thì được. Xem ra, tất cả mọi người đã quen thuộc. Đặc quyền, đã xâm nhập sâu vào lòng người. Lý Hạo không tiếp tục hỏi, bước xuống xe, cô bé thì đẩy xe dừng lại một bên, còn Lý Hạo ngẩng đầu nhìn về phía trước, một con đường lớn đi thẳng vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.