"Vậy, cứ như vậy đi!" Lưu Long đứng dậy muốn rời đi, đàm phán thỏa đáng rồi, y cũng lười nói thêm cái gì với Vương Hằng Cương. Vương Hằng Cương đưa tay cản y lại: "Gấp gáp như vậy làm cái gì? Lão bằng hữu mấy năm không gặp, ở lại ăn bữa cơm đi." "Không muốn ăn cơm với ngươi!" ". . ." Vương Hằng Cương bật cười, nhìn thoáng qua Lý Hạo, Lý Hạo nhún vai, đừng nhìn ta, lão đại định đoạt. Vương Hằng Cương cười: "Ăn bữa cơm, ăn xong rồi ngày mai các lão...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.