Lúc bấy giờ, Lý Hạo chợt cảm thấy gia nhập đội Liệp Ma có lẽ là một lựa chọn tốt.
Đối diện, Lưu Long nghiêm nghị nói: "Lý Hạo, tự giới thiệu một chút đi!"
Lý Hạo nhìn quanh một vòng, nghiêm túc mở miệng: "Em tên là Lý Hạo, vốn là nhân viên phòng Cơ Yếu, học viên đã thôi học ở Cổ Viện Ngân Thành! Em am hiểu vượn thuật trong Ngũ Cầm Tân Thư, chiêu thức tương đối nhanh nhẹn."
"Xong rồi sao?"
Lưu Long nhìn hắn làm Lý Hạo thoáng ngượng ngùng: "Xong rồi."
Lưu Long hỏi tiếp: "Nói vậy, cậu là đệ tử cuối cùng của Viên Thạc?"
Lý Hạo ngượng ngùng xua tay: "Đó là do thày coi trọng thôi."
"Lý Hạo, tại đây, nếu cậu không đủ giá trị thì khi cậu gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ không bỏ rơi ngươi nhưng cũng sẽ không liều mạng cứu cậu! Nếu cậu có đủ giá trị, cho dù phải hy sinh thì chúng ta cũng sẽ cố gắng bảo vệ tính mạng của cậu, để tín niệm của chúng ta tiếp tục kéo dài!"
Lý Hạo im lặng một lúc rồi lại bổ sung thêm: "Em cũng giỏi phân tích cổ tự. Trong việc khám phá các nền văn minh cổ đại, phân tích cổ tự là một phần quan trọng. Em có trí nhớ rất tốt, đây là một trong những điểm mạnh của em."
Một đám người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều có phần dị dạng.
Phân tích cổ tự!
Hữu ích không?
Có!
Tác dụng rất lớn là đằng khác!
Địa vị cao cao tại thượng ngày hôm nay của Viên Thạc chính là vì ông là trưởng khoa thăm dò văn minh cổ đại, thân phận không quan trọng, quan trọng ở chỗ Viên Thạc thật sự là cao thủ về văn minh cổ đại, nghiên cứu cực sâu về văn minh cổ đại.
Vì vậy ngay cả Tuần Dạ Nhân cũng rất dựa dẫm vào ông.
Tuy nhiên Tuần Dạ Nhân không dám để Viên Thạc trở thành Siêu Năng Giả, vì một khi Viên Thạc trở thành Siêu Năng Giả thì sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối.
Có một số thứ vô dụng đối với người bình thường nhưng lại rất hữu ích đối với Siêu Năng Giả.
Nhưng thông thường, những Siêu Năng Giả không có đủ kiến thức và hiểu biết sâu sắc để xác định những thứ đó hữu ích đối với bọn họ.
Dĩ nhiên, Viên Thạc thì có thể!
Nếu Viên Thạc chỉ là một người bình thường thì ông ta tuyệt đối không dám tư tàng, không dám nuốt riêng.
Nhưng một khi Viên Thạc trở thành Siêu Năng Giả thì rất có thể sẽ mất kiểm soát, đặc biệt là khi tìm được bảo vật nào đó thì rất có thể ông sẽ độc chiếm nó, thậm chí là trong tình huống không ai biết mà chiếm làm của riêng.
Lúc này, đôi mắt của Lưu Long hơi sáng lên!
"Cậu đạt được mấy phần chân truyền của Viên Thạc?"
Lý Hạo khiêm tốn đáp: "Đội trưởng đã đánh giá em quá cao rồi. Kiến thức của thày rộng lớn như biển, em chỉ hấp thu được một giọt nước trong số đó mà thôi."
"Nói tiếng người đi!"
"..."
Lý Hạo đành phải nói: "Em chỉ theo thày hai năm, chủ yếu là học tập, không tham gia thực hành nhiều. Thày giỏi rất nhiều thứ, còn em giờ chỉ mới nghiên cứu một ít cổ tự, những năng lực vẫn còn kém xa so với thầy. Thày am hiểu nhiều mặt, chẳng hạn như phá bẫy, bảo quản cổ vật, định vị phong thủy, cố văn minh nhân văn..."
Nói đến Viên Thạc, Lý Hạo rất xúc động, sau đó lại thở dài bổ sung: "Sau khi rời khỏi cổ viện thì em bận nhiều việc khác, cũng không có thời gian nghiên cứu như trước. Bản lĩnh của thày, em chỉ đáng hít khói!”
Lưu Long nghiêm nghị nói: "Không sao, có thể được Viên Thạc coi trọng thì chứng tỏ bản lĩnh và thiên phú của cậu cũng không tồi!"
Phân tích cổ tự...
Ông ta không nói thêm về điều này nữa, mà là giơ tay ra, tỏ ý hoan nghênh, "Tốt lắm, Lý Hạo, kể từ hôm nay ngươi chính là chuyên viên phân tích tình báo và là... mồi nhử của đội săn quỷ!"
"..."
Bầu không khí im lặng.
Mồi nhử cũng tính là một chức vụ sao?
Ngô Siêu ở một bên cười thầm, lúc nào nụ cười của y cũng đều có vẻ ma mị, âm lãnh.
"Nhờ cậu mà anh được giải thoát rồi! Sau khi mồi nhử đời trước chết thì vị trí mồi nhử của đội Liệp Ma luôn do anh phụ trách, còn đang sợ một ngày nào đó sẽ chết, giờ… có người thế mạng rồi!”
Lý Hạo không nói nên lời.
Tất nhiên, trước khi đến đây thì Lưu Long đã từng nói hắn sẽ là con mồi.
Chỉ là giờ chính thức xác nhận mà thôi.
Lưu Long nhìn Lý Hạo, khẽ trấn an: "Đương nhiên, ta cho ngươi làm mồi nhử không phải để ngươi chịu chết! Nhìn thân thể của ngươi, xem ra thực lực cũng chẳng ra sao, cho dù đã luyện vượn thuật thì thời gian tập luyện cũng quá ngắn, tính ra cũng không có bao nhiêu thành tựu!”
Vừa dứt lời, ông ta liền đi về phía dụng cụ tập gym: "Đến đây, thử coi bản lĩnh của cậu thế nào. Xem nên phải huấn luyện cho cậu ra sao, nhân tiện quan sát xem cậu có thể thoát khỏi tay của Siêu Năng Giả hay không.”
Thử?
Lý Hạo không nói gì mà chỉ yên lặng đi theo.
Những người khác cũng tò mò chạy tới coi.
Khóe miệng của Liễu Diễm như dán vào tai của Lý Hạo, chị ta cười tủm tỉm nhắc nhở: "Lấy hết bản lĩnh ra đi, ở đây thì đừng giấu giếm gì hết. Em quá yếu nên không cần giấu giếm. Càng giấu chỉ khiến em không thu hoạch được gì. Trong tay của boss vẫn còn rất nhiều đồ tốt!"
Lý Hạo không nói gì, chỉ né tránh đôi môi của chị ta, đừng thổi vào lỗ tai, thật khó chịu!
"Ha ha ha..."
Liễu Diễm vui vẻ cười, Lưu Long cũng chẳng thèm quan tâm.
Một cô gái khác, bác sỹ Vân Dao khẽ cười nói: "Chị Diễm, đừng trêu em ấy nữa."
“Ai trêu em ấy chứ?”
Liễu Diễm cười tươi như hoa: “Tiểu Hạo đẹp trai, em xem đội của chúng ta có ai trông ra hồn hay không! Kẻ thì gậy như que củi, người như mập như heo, đội trưởng còn tạm được, nhưng vừa già lại còn đen, đen như than ấy! Tiểu Hạo vẫn là đẹp trai nhất!”
3 người đàn ông đều sững người! Nhưng không ai nói gì!
Nhưng Lý Hạo cảm thấy hình như mình đã vô tình đắc tội cả 3 người đàn ông.
Tôi đâu có nói gì, đều là Liễu Diễm nói mà, mấy người đừng có thù tôi nha!
Lúc này mọi người đã đến khu huấn luyện! Dụng cụ huấn luyện võ thuật nào cũng đều có!
Lưu Long không để ý đến chuyện ban nãy, vẫn bình thản nói: “Trước khi tiến vào lĩnh vực siêu phàm, nhân loại cũng có tu luyện giả có thực lực siêu phàm, ví dụ như thày Viên Thạch của cậu đã tu luyện Ngũ Cầm Thuật đến cực hạn, lực chiến rất mạnh!”
"Như cục trưởng Tuần Kiểm Ty thời trước, luyện Thiết Bố Sam đến cực hạn, đao thương bất nhập, đạn bắn cũng chỉ có thể lưu lại một chút ngoại thương."
"Những người này, đều là đại biểu lĩnh vực phàm tục, tu luyện một môn thần công đến cực hạn!"
"Trước khi siêu phàm xuất hiện, chúng ta gọi những người này là võ sư! Đại sư, tông sư võ đạo, đại biểu dùng thân thể phàm tục, đối kháng vũ khí nóng!"
Võ sư!
Lý Hạo chăm chú lắng nghe, đây là lĩnh vực mà trước nay hắn chưa từng đặt chân.
Lưu Long tiếp tục nói: "Võ sư cũng chia mạnh yếu, đương nhiên không chỉ đơn thuần phân chia sức mạnh! Có người chuyên tốc độ, có người chuyên phòng thủ, có người chuyên sức mạnh..."
"Ai cũng có sở trường riêng, đương nhiên cũng không tiện phân chia! Tốc độ nhanh cũng có thể giết chết võ sư có sức mạnh lớn, nhưng tốc độ chậm! Sức lực mạnh, cũng có thể một quyền đấm chết võ sự tốc độ nhanh."
"Võ sư phải có năng lực vượt xa người thường mới xứng gọi là võ sư! Tốc độ, sức mạnh là một loại thể hiện trực quan nhất, cái khác như năng lực phòng ngự, ví dụ như Trần Kiên, không đến thời khắc sinh tử, thật ra rất khó suy đoán cậu ta mạnh hay yếu."
Lý Hạo lại gật đầu.
Hắn nhìn về phía Lưu Long, tò mò hỏi: "Ý của đội trưởng là võ sư rất khó phân chia mạnh yếu? Cho nên, hết thảy võ sư, đều không khác mấy..."
"Vô nghĩa!"
"..."
Lý Hạo không nói gì, tập trung ngồi nghe.
Lưu Long quay đầu nhìn về phía hắn: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu! Cho nên, ở hơn mười năm trước, võ sư cũng phân chia mạnh yếu, chỉ là cấp bậc phân chia không nhiều, Trảm Thập, Phá Bách, Đấu Thiên! Đấy chính là võ sư!"
Lý Hạo hơi ngẩn ra, cái này... quá trực quan!!
Cũng quá đơn giản!
Lưu Long hiểu ý của hắn, lạnh lùng nói: “Vừa nghe lập tức hiểu, phải không? Chính là trực quan vậy đó! Người nơi này chính là quân sĩ tiêu chuẩn trong quân đội chính quy! Phàm là người được gọi là võ sư, yêu cầu cơ bản nhất chính là có thể trực tiếp tiêu diệt một chi tiểu đội mười người, đây chính là tiêu chuẩn Trảm Thập! Đi lên nữa, chính là Phá Nách, độ khó vượt quá sức tưởng tượng của cậu, cậu có thể dùng một đòn tiêu diệt một trăm quân dân, cậu chính là cường giả Phá Bách!"
"Còn như Đấu Thiên..."
Lưu Long hít sâu một hơi: “Hầu như chỉ có trên lý thuyết, trên thực tế là người bình thường thì dù cậu có mạnh đến đâu đi nữa nữa, nếu đối đầu với một đội quân cả ngàn người, thì dù không cần vũ khí nóng, cậu cũng chí có một con đường chết! Thể lực, tinh lực của cậu đều sẽ nhanh chóng tiêu hao trong quá trình chiến đấu, dù mạnh mẽ đến đâu cũng có cực hạn, không thể nào có ai đạt được đến mức Đấu Thiên!"
"Mãi đến khi siêu năng xuất hiện, Siêu Năng Giả tồn tại, mới chính thức đạt đến trình độ của Đấu Thiên."
Lý Hạo hơi ngẩn ra, đưa ra nghi vấn: “Ý của đội trưởng là Siêu Năng Giả mạnh mẽ mới có thể đạt đến trình độ như vậy, còn những Siêu Năng Giả yếu ớt thì e rằng cũng đạt tới trình độ Trảm Thập, Phá Bách?"
"Chỉ vậy sao?"
Lưu Long nhìn hắn, cười châm chọc: “Chỉ vậy sao? Chờ khi nào đụng độ chúng, cậu thử cái thì biết thôi! Phá Bách, lấy một địch một trăm! Tốc độ, sức mạnh đều đạt tới mức cực hạn, Siêu Năng Giả còn có năng lực đặc thù, cho dù võ sư Phá Bách gặp phải đối phương, cũng là cửu tử nhất sinh! Cậu cảm thấy rất yếu sao?"
Lý Hạo không nói chuyện.
Phá Bách...
Nghe thì dễ, trên thực tế nếu thật sự đối diện một tiểu đội cả trăm người, đều là binh sỹ mạnh mẽ, chắc Lý Hạo vừa xông vào, đã bị họ đập chết.
Vào lúc này, Lý Hạo rất tò mò thực lực của Lưu Long.
"Đội trưởng kia... Là Phá Bách thực lực?"
Lưu Long vẫn lạnh nhạt, Liễu Diễm cười nói: “Coi là vậy đi, miễn cưỡng coi là Phá Bách! Boss không mạnh, làm sao dẫn theo chúng ta giết Siêu Năng Giả! Siêu Năng Giả rất mạnh, dù cho yếu nhất thì cũng có có thể so với Phá Bách, hơn nữa rất khó giết!"
Lúc này Lý Hạo mới biết vị đội trưởng này mạnh đến mức nào.
Đương nhiên chỉ là biết trên mặt chữ, còn lợi hại đến mức nào... chỉ có thể cảm nhận trực quan.
Phá Bách, nghe cũng không oách cho lắm.
"Thày Viên thì sao?"
"Thày của cậu vào thời đỉnh cao cũng đạt được chiến lực Phá Bách, nhưng nay đã tuổi già sức yếu, thể lực, tốc độ đều giảm, chắc không đạt đến mức đó."
Lưu Long khẽ lắc đầu: “Trước đây phần lớn võ sư cao cấp đều đạt tới tài nghệ này! Tuy nhiên những năm gần đây với sự phát triển của vũ khí nóng, vùng với sự xuất hiện của siêu năng, mọi người theo đuổi siêu năng, còn rất ít người có thể chuyên tâm tu luyện những môn võ học phàm tục này!"
"Tiến vào thần bí thể, một bước lên trời, thể trạng cường đại, thể năng cường hóa, vốn chỉ là người thường, nhưng chỉ sau một ngày khả năng có thể đánh ngang võ sư Trảm Thập, qua một thời gian ngắn chính là võ đạo tông sư Phá Bách! Cậu nói coi, còn có bao nhiêu người chấp nhận tập luyện cổ võ?"
Ông ta nhìn về phía Lý Hạo, thở dài nói: “Siêu năng chính là đánh vỡ cực hạn của cơ thể người, khiến cho nhân loại đột phá mình, gia tăng vô hạn hạn mức sức mạnh, dù chỉ là một thùng gỗ đựng một ít nước, vẫn nhiều nước hơn một ly rượu! Võ sư chính là chén rượu! Siêu năng, chính là thùng gỗ! Cậu hiểu rồi chứ?"
Lý Hạo gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Quả thật khiến người ta tuyệt vọng!
Võ sư nếu không thể nào có được năng lực thần bí, trở thành Siêu Năng Giả thì dù tu luyện cả đời, cũng không thể đánh vỡ cực hạn, khổ tu nhiều năm nhưng chẳng đấu lại một Siêu Năng Giả vừa nhập môn, thật quá tuyệt vọng!
Giống như Viên Thạc tập võ tuổi nhỏ, giờ đã hơn 70 rồi, thể lực suy giảm, vốn là lãnh tụ của giới võ sư, nhưng sự đời xoay vần, trước đây Phá Bách, giờ chắc chỉ đạt đến thực lực Trảm Thập.
Thực lực như vậy chỉ là Siêu Năng Giả nhập môn.