Mục lục
Tinh Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm nay, Lý Hạo cũng không làm gì mà chỉ hỏi và lắng nghe.

Ngoại trừ buổi sáng thấy Lưu Long được một lần, sau đó cũng không gặp lại ông ấy, có thể là đi sắp xếp gì đó.

Mà Đội Chấp Pháp bên này, cũng chưa điều Lý Hạo đi.

Có thể là lo lắng đánh rắn động cỏ, nên cũng không tiến hành thủ tục điều động, ngoại trừ mấy người của tiểu đội Liệp Ma, cũng chỉ có Vương Kiệt trong Phòng Cơ Yếu biết rõ sự tình này.

. . .

6 giờ chiều.

Đến giờ tan ca.

Lý Hạo thu dọn một chút, vẫn mang trên người 'Vòng Xoáy thế hệ 3', tuy Liễu Diễm nói để hắn tùy ý chọn lựa một số vũ khí, nhưng tạm thời Lý Hạo cũng chưa đi chọn, vũ khí uy lực càng lớn thì mang theo càng bất tiện.

Ngược lại là lựu đạn, Lý Hạo cầm theo mấy quả, lựu đạn không quá lớn nên bỏ vào túi là được, điều kiện tiên quyết là đừng phát nổ trong túi áo, như vậy là tự sát rồi.

Nhìn thoáng qua bầu trời, trời trong xanh, có thể đêm nay sẽ không mưa.

"Tiểu đội Liệp Ma. . ."

Lý Hạo leo lên xe đạp, quay lại nhìn thoáng qua Tuần Kiểm Ti, vừa liếc nhìn Lầu Chấp Pháp ở nơi xa, dường như cảm giác có một hoặc vài ánh mắt đang quan sát mình.

Lưu Long sao?

Hiện tại, phải chăng mấy người kia đang nhìn mình, kế hoạch dùng mồi nhử, trên thực tế đã bắt đầu sao?

"Lưu Long này, không thể không tin, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn!"

Lý Hạo có tiêu chuẩn phán đoán của mình, hắn và Lưu Long không quen, không thể nào hai người mới quen đã như thân thiết được, nếu Lưu Long là người chính nghĩa, thì chưa chắc ông ấy sẽ cố ý hại mình, nhưng mà, trường hợp mình thật sự bị Hồng Ảnh giết, kết quả mình cũng chết!

Hi sinh mình để tiêu diệt một vị siêu năng, có lẽ mí mắt Lưu Long cũng không nháy cái nào.

Dù là lão sư cũng không thể nói được gì!

Lưu Long không tự tay giết mình, lão sư chẳng có cách nào chỉ trích, Lý Hạo phán đoán trong lòng, Lưu Long không hỏi chuyện Ngọc Kiếm và Thạch Đao, có lẽ cũng liên quan đến lão sư, chức đội trưởng Đội Chấp Pháp vẫn có phần ràng buộc Lưu Long.

Dẫu sao ông ấy cũng không phải những kẻ tà ác không trật tự.

Lưu Lòng là người Tuần Kiểm Ti, phía sau còn có Tuần Dạ Nhân nhìn chằm chằm.

"Dù là Lão sư không có động thái gì khác, thật ra. . . Mơ hồ trong đó vẫn đang cứu ta."

Trong lòng Lý Hạo rõ ràng, nếu như không có vị Đại Phật là Viên Thạc này, cho dù Lưu Long không giết mình, nhất định cũng sẽ hỏi đến sự tình Ngọc Kiếm và Thạch Đao, thậm chí sẽ lấy vật chứng với danh nghĩa làm mồi nhử, buộc mình phải giao ra.

Nhưng bây giờ, đối phương giả bộ hồ đồ, hiển nhiên là cố kỵ Viên Thạc.

"Vẫn là do bản thân mình quá yếu!"

"Két.." Tiếng vang lên.

Lý Hạo cưỡi xe đạp, hắn không biết hiện tại Hồng Ảnh có theo dõi mình hay không, cũng không biết bọn Lưu Long bọn có âm thầm đi theo hay không, những người này cố ý tránh thì mình cũng rất khó phát hiện bọn họ.

"Chỉ nên tự mình cố gắng!"

Lý Hạo lặng lẽ nói một câu, dù là Liễu Diễm cực kỳ nhiệt tình với mình, Lý Hạo cũng không dám tin, đến lúc thật sự gặp nguy hiểm, cũng chưa chắc vị này sẽ cứu mình.

"Hy vọng trước khi bọn chúng động thủ, ta có thể lớn mạnh hơn một chút!"

Lúc trước Lý Hạo không dám uống quá nhiều nước ngâm kiếm, một mặt là tiêu hóa chậm, một mặt là lo lắng tiêu hao hết năng lượng thần bí bên trong.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu mình treo thì dù có nhiều năng lượng thần bí hơn nữa cũng vô dụng.

Cho nên, cần phải ngâm nước nhiều, uống nhiều hơn!

Chẳng những như thế, thậm chí Lý Hạo còn lo lắng, có thể phá hỏng Ngọc Kiếm hay không, dù sao tới lúc này thì hắn cũng không còn quan tâm là đồ gia truyền hay không nữa rồi.

Nếu Ngọc Kiếm không đủ, chẳng phải ở nhà còn có Thạch Đao sao?

. . .

Xe đạp chạy chầm chậm về phía trước.

Mắt Lý Hạo cũng không rảnh mà nhìn ngó gì nữa, mặc kệ những điều khác.

Rất nhanh, đã về đến cư xá Khải Minh.

Tòa nhà số 6, tòa phòng 302.

Còn chưa vào cửa, Hắc Báo đã nhanh chóng chạy ra từ nơi hẻo lánh, như là bóng mờ, tốc độ của nó nhanh hơn so với trước.

"Gâu!"

Hắc Báo quẩy quẩy cái đuôi, giống như đang nói, hôm nay mọi thứ an toàn, khi Lý Hạo đi thì dường như không có ai để ý chỗ ở của hắn, cũng không có ai tới đây xem xét.

Lý Hạo nhìn thoáng qua Hắc Báo, hình như cơ thể nó lớn hơn so với ngày hôm qua một chút, vỗ nhẹ lên đầu của nó.

Đẩy cửa vào.

Lý Hạo thay quần áo, mở đèn lên, trong phòng vẫn tối như trước, bức màn cũng kéo kín lại.

Lý Hạo ngồi trên ghế dài, tự ngẫm những chuyện phát sinh trong 2 ngày nay.

Tới quá nhanh!

Nhất thời khiến hắn chưa tiếp thu hết, cũng không cách nào phân tích rõ ràng các manh mối.

"Tiểu đội Liệp Ma, Hồng Ảnh, Tuần Dạ Nhân, Bát Đại Gia. . ."

"Mà ta, có lẽ là người sống sót duy nhất của Bát Đại Gia!"

"Mục tiêu của Hồng Ảnh là ta, mục tiêu của tiểu đội Liệp Ma là siêu năng giả phía sau Hồng Ảnh, bởi vì Tuần Dạ Nhân bận bịu nên chưa chắc sẽ tới, nhưng mà lão sư sắp xuất hành, có lẽ phía đối phương đã có người đến!"

"Hồng Ảnh mà đêm qua mình gặp, phía sau là toàn bộ nhân thủ hay. . . chỉ là một cái trong số đó?"

Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu siêu năng giả?

Lý Hạo không biết!

Nhưng mà, Lý Hạo suy đoán khả năng không chỉ một cái, cái đêm qua rất có thể chỉ là một cái để theo dõi, cũng không phải là toàn bộ nhân thủ.

"Lưu Long đã nghĩ qua điểm này hay chưa? Nếu siêu năng giả không chỉ một người, mà hai vị, thậm chí ba vị, bốn vị, tiểu đội Liệp Ma có thể ứng phó sao?"

Lý Hạo gõ nhẹ cái bàn, tuy rằng tiểu đội Liệp Ma mang đến cho hắn một số trợ giúp, nhưng cũng không cách nào khiến hắn có cảm giác an toàn.

Cả ngàn vấn đề!

Nhưng giờ phút này, không người nào có thể giúp mình.

Sau một khắc, nghĩ tới một người, Lý Hạo lập tức xoắn xuýt, lấy ra máy truyền tin, hắn cần lão sư trợ giúp, chưa chắc là trợ giúp thực tế, nhưng dù chỉ là an ủi thì cũng tốt hơn.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK