Mục lục
Tinh Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng muốn lấy nó ra không dễ chút nào!

Không phải là không lấy được, trọng điểm là sau khi lấy thạch đao ra, dấu vết trên ống khói sẽ rất rõ ràng.

Ngâm mình ở Tuần Kiểm Ti đã một năm hơn, nhiều ít gì Lý Hạo cũng tương đối có kinh nghiệm. Hôm nay đã bị đối phương phát hiện ra mình tới đây, ngày hôm sau khi bọn họ quay lại, nhất định sẽ cố ý kiểm tra xem mục đích của Lý Hạo tới nhà bạn học cũ là để làm gì.

Trên ống khói thiếu một viên đá, chắc chắn đối phương sẽ sớm có phản ứng!

Nếu Lý Hạo vẫn là học viên của cổ viện, ngây thơ chưa hiểu chuyện đời gì thì chắc chắn lúc này hắn sẽ lập tức giấu thạch đao đi.

Đến lúc Huyết Ảnh trở lại, có lẽ sẽ đoán ra được viên gạch bị thiếu trong ống khói chính là đao Trương gia. Như vậy, Lý Hạo cầm chắc sẽ gặp rắc rối lớn!

Khi đó, không cần biết Lý Hạo đã đoán ra được tới đâu thì khẳng định Huyết Ảnh cũng sẽ xuống tay với hắn.

"Làm sao đây?"

Lý Hạo cấp tốc suy nghĩ, đã thấy nó rồi thì dĩ nhiên không thể để yên.

Rõ ràng Huyết Ảnh rất coi trọng nó, nếu không thì cũng không có chuyện một năm sau khi giết Trương Viễn rồi mà bọn chúng vẫn còn lãng đãng xung quanh nhà y để tiếp tục theo dõi.

Lý Hạo cau mày, hay là lấy thạch đao ra rồi nhét viên đá khác vào?

Nhưng nếu đối phương phát hiện ra thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này!

Dấu vết cũ và mới đương nhiên vẫn khác nhau.

"Chỉ có thể triệt để hủy thi diệt tích, tiêu hủy chứng cứ, khiến đối phương không cách nào tra được. Cách tốt nhất đương nhiên là phá hủy ống khói... Nhưng như vậy có phải là quá sức rồi không?"

"Tìm một mảnh đá giống như vậy, tốt nhất là một viên đá nhìn gần giống nhau... Sau đó phá hủy ống khói, cho dù sau đó đối phương khôi phục cũng sẽ thấy không thiếu một khối đá nào, cũng không tra ra được cái gì..."

Là một tuần kiểm, Lý Hạo nắm vững những kỹ năng nghiệp vụ cơ bản, cách tiêu hủy chứng cứ, cách tạo chứng cứ giả gây hoang mang cho đối phương, tất cả đều là những điều hắn học và thấy được trong một năm qua.

Nếu chỉ đơn giản phá hủy thì đợi tới lúc nhóm Huyết Ảnh bí mật khôi phục lại xong, chắc chắn sẽ phát hiện ra có một viên đá đã bị mất.

Sau khi xác định rõ nhiệm vụ của mình, Lý Hạo ngược lại không còn nóng nảy sốt ruột nữa. Hắn cũng không vội lấy thạch đao đi.

Nó đã nằm đó nhiều năm qua mà vẫn không bị ai phát hiện, hắn không cần vội vã nhất thời làm gì.

Bước ra khỏi bếp, Lý Hạo trực tiếp bấm số của lão sư Viên Thạc.

Gần như ngay lập tức sau tiếng đổ chuông đầu tiên, giọng nói của Viên Thạc đã vang lên: "Em không sao chứ?"

"Thưa lão sư, em không sao!"

Trong lòng nổi lên chút cảm kích, Lý Hạo vội nói: "Thưa lão sư, nhà của Trương Viễn không tìm thấy gì nhiều nhưng em phát hiện có người đang theo dõi nơi này, đã có kẻ tới lật tung nơi đây một trận, có phải kẻ sát nhân đang tìm kiếm thứ gì đó không?”

Viên Thạc nghe lời hiểu ý, trầm ngâm đáp: "Vậy ý của em là?"

"Em đang nghĩ tới kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang."

Lý Hạo nói: "Có điều lời nói của em không có trọng lượng, cũng không tiện nhắc đến việc này trong Tuần Kiểm Ti. Em muốn phiền lão sư nói Tuần Kiểm Ti cử người đến một chuyến. Động tĩnh lớn một chút, phá bỏ một số kiến trúc trong nhà Trương gia, bứt dây động rừng xem thử có thể kích động dẫn kẻ giết Trương Viễn lộ diện hay không."

Phá nhà?

Chuyện này có cần thiết không?

Đương nhiên, nhà của Trương Viễn không phải hiện trường gây án, căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, có phá đi cũng không thành vấn đề.

Viên Thạc suy đoán, phải chăng Lý Hạo đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi?

Hay chỉ đơn giản là hắn muốn thông qua thủ đoạn này để đạt được thứ gì hoặc là thật sự dẫn dụ ra ai?

Tuy Lý Hạo biết rõ phá nhà sẽ thu hút sự chú ý của đám Huyết Ảnh, có điều không quan trọng, càng phô trương càng tốt, nếu Tuần Kiểm Ti có nội quỷ thì lại càng tốt hơn.

Cứ để mặc cho đối phương tham gia tìm kiếm nhưng lại không tìm thấy gì, như vậy lại càng đúng ý của Lý Hạo.

Lý Hạo chỉ cần làm một việc, thay thạch đao bằng một viên đá tương tự khác, cho dù đối phương có năng lực khôi phục lại mọi thứ thì cũng không thể phát hiện ra bất kỳ lỗ hổng nào.

Tới lúc ấy, bên phía Huyết Ảnh sẽ chỉ đoán được có lẽ Lý Hạo đã nhận ra cái gì, chứ không thể xác định hắn đã lấy đi cái gì cụ thể.

Nhiều lắm cũng chỉ cho rằng năng lực trinh sát của Lý Hạo mạnh mẽ, đã tìm được manh mối nào đó mà thôi.

Điều Lý Hạo phải làm là khiến đối phương nghi ngờ nhưng không khẳng định chắc chắn, trì hoãn thời gian, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, từ đó thu hút sự chú ý của Tuần Dạ Nhân.

"Công bố những chuyện trong tối ra trước mắt công chúng... Dù là Tuần Dạ Nhân hay Huyết Ảnh thì cũng đều không muốn xuất hiện trước mặt người dân, càng không muốn làm cho mọi chuyện trở nên náo nhiệt!"

"Còn tôi, tôi chỉ là một người bình thường, tôi cần được chú ý nhiều hơn, tôi cũng có thể tự đưa mình ra ngoài, để lại ấn tượng rằng tôi chỉ là một kẻ thông minh bình thường như vô số người dân khác, hoàn toàn không hay biết nội tình gì!"

"Để trả thù cho bạn thân, tôi đã làm mọi chuyện náo loạn hơn, thu hút nhiều sự chú ý hơn, điều này lại càng phù hợp với thân phận của tôi!"

"..."

Sau khi cân nhắc ưu và khuyết điểm, cuối cùng Lý Hạo cũng đã đưa ra quyết định như vậy.

Có thể bằng cách này thu hút sự chú ý của Tuần Dạ Nhân, thậm chí là tiếp xúc gần hơn với họ. Thậm chí Lý Hạo còn có thể báo cáo với cấp trên rằng hắn đã tìm thấy một số manh mối, chẳng hạn như kẻ đã theo dõi bên ngoài trước đó.

Lý Hạo đã tìm thấy một dấu chân trên bức tường bên ngoài, đây là bằng chứng tốt nhất, hiển nhiên đối phương không quá quan tâm đến dấu chân của chính y.

Về phần Huyết Ảnh thì đương nhiên Lý Hạo sẽ không nhắc tới một lời.

Nhanh chóng suy nghĩ, sau khi xác định hậu quả có khả năng xảy ra xong, cuối cùng Lý Hạo dứt khoát lựa chọn phóng đại sự việc lên một chút.

Mà ở đầu dây bên kia, Viên Thạc hơi nhíu mày trầm tư.

Viên Thạc biết rõ Lý Hạo rất thông minh, hơn nữa sẽ không bao giờ tùy tiện làm điều gì mà không có lý do.

Trong trường hợp này, đã không phải đại sự, vậy thì vẫn có thể hỗ trợ một chút.

"Được, tôi sẽ gọi cho Tuần Kiểm Ti ngay! Dù sao Trương Viễn cũng từng là học viên của cổ viện, nếu thật sự bị người khác giết chết thì chắc chắn cổ viện sẽ không dễ dàng để yên! Trước tiên em mau rời khỏi đó đi, nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, cổ viện sẽ phái người tới, cả Tuần Kiểm Ti cũng sẽ phái người qua..."

"Em cám ơn lão sư!"

Lý Hạo vội vàng cảm tạ, hắn biết rõ lão sư rất quan tâm mình.

Vì vậy hắn càng không muốn nói cho ông ấy biết về Huyết Ảnh.

Dù có uy quyền đến đâu thì Viên lão cũng chỉ là một người bình thường.

Lý Hạo không muốn liên lụy đến ông.

"Em khách sáo cái gì!"

Viên Thạc nói thêm vài câu rồi tự mình cúp máy.

. . .

Cổ Viện Ngân Thành.

Vào sâu trong cổ viện có một ngôi biệt thự cổ điển.

Viên Thạc đã hơn bảy mươi tuổi nhưng trông vẫn tràn đầy năng lượng, đôi mắt sắc lạnh.

Thân hình ông cũng khá cường tráng, trông giống một quân nhân hơn là một giáo sư ở Ngân Thành.

Lúc này, trước mặt Viên Thạc đang bày ra một tập tài liệu.

Đều là hồ sơ về sáu vụ án tự thiêu!

"Tuần Kiểm Ti... quả là một cái sàng!"

Viên Thạc cúp máy, xoa xoa thái dương, thấp giọng mắng một câu.

Mấy năm gần đây Tuần Kiểm Ti ngày càng tệ, hồ sơ dễ bị rò rỉ như vậy, bây giờ chỉ cần có chút quan tâm thì rất nhiều người ở Ngân Thành đều có thể nhận được tập tin này.

"Tên nhóc Lý Hạo kia vẫn không khiến ta bớt lo được chút nào. Việc lớn như thế mà cũng dám tự mình âm thầm điều tra, đã vậy thì thôi, không ngờ sau đó lại dám trực tiếp báo cho Tuần Kiểm Ti. Ngu ngốc, thoạt nhìn đã biết là không bình thường rồi!"

Khẽ thở dài, người trẻ tuổi thật sự thiếu kinh nghiệm, Tuần Kiểm Ti là một cái sàng lớn, ngươi không biết sao?

Ngay sau khi hồ sơ vụ án này được đưa ra, bất kỳ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra một số vấn đề.

"Kiếm Lý gia, đao Trương gia, quyền Triệu gia, cước Lưu gia..."

Khẽ ngâm nga thổ khúc Ngân Thành một hồi, Viên Thạc lại càng cảm thấy đau đầu hơn, vụ án tự thiêu có liên quan đến học trò của mình sao?

Là một học giả nổi tiếng chuyên nghiên cứu sách xưa, hơn nữa chính ông còn là dân địa phương ở Ngân Thành, đương nhiên ông biết bài thổ khúc nọ.

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Viên Thạc lấy máy liên lạc ra, nhanh chóng bấm xuống một dãy số.

Đợi người ở đầu dây bên kia vừa alo một tiếng, Viên Thạc đã tức giận làm một tràng: "Là tôi, Viên Thạc đây! Đừng phí lời, bây giờ học trò của tôi đang gặp nguy hiểm. Vụ án tự thiêu xảy ra ở cổ viện một năm trước rất có thể là án giết người. Vậy mà Tuần Kiểm Ti các ngươi không tra ra được tin tức gì?"

"..."

"Tôi không quan tâm những thứ đó, Lý Hạo là học trò tôi. Hắn vừa vào cổ viện thì đã là môn hạ của tôi rồi, ngươi có biết tại sao không? Hắn là thiên tài, là thám hiểm gia đỉnh cấp, là tương lai của khoa thám hiểm văn minh cổ đại. Vậy mà vì sự thất trách của các ngươi bức hắn phải rút lui khỏi cổ viện. Các ngươi có biết mình đã gây ra bao nhiêu tổn hại cho cổ viện không?"

"..."

"Hiện tại Lý Hạo đã phát hiện ra vài chuyện, nhưng Tuần Kiểm Ti các ngươi giống hệt như một cái sàng, chưa gì đã khiến hắn bại lộ. Hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm, có thể bị giết chết bất cứ lúc nào! Hắn đang ở trong nhà của Trương Viễn, học viên đáng thương đã chết ở cổ viện năm ngoái. Bất kể thế nào, cho dù phải san bằng con phố đó thì các ngươi cũng phải giải cứu Lý Hạo, bắt hết hồn ma quỷ quái trong bóng tối!"

"..."

"Đừng nói nhảm nữa, lập tức phái người tới đó đi. Tôi không quan tâm động tĩnh có lớn hay không, lập tức vây quanh ngôi nhà kia, rất có thể hung thủ vẫn còn đang nhởn nhơ ẩn mình trong bóng tối. Tôi chỉ có một yêu cầu, phải mang Lý Hạo trở về nguyên vẹn cho tôi!"

"..."

"Chính là như vậy, nếu mấy người không làm được thì tôi sẽ trực tiếp đi tìm Tuần Dạ Nhân xử lý! 6 vụ án tự thiêu, tưởng tôi bị mù sao, Viên Thạc tôi không thể nhìn ra những vấn đề có khả năng tồn tại trong đó sao? Tuần Kiểm Ti Ngân Thành các ngươi nhất định không hy vọng Tuần Dạ Nhân can thiệp, nhưng nếu học trò của tôi chết, dù có phải đại náo từ trên xuống dưới thì tôi cũng phải lột da Tuần Kiểm Ti Ngân Thành các người!"

"Viên lão bớt giận, bọn tôi lập tức xử lý đây, Viên lão yên tâm!"

Đối diện máy truyền tin, cục trưởng Tuần Kiểm Ti Ngân Thành mệt mỏi lấy tay day trán.

Viên Thạc tuy rằng không có thật quyền nhưng lại quen biết rất nhiều người, làm giáo sư ở cổ viện đã bốn, năm mươi năm, mấy học trò dưới tay ông không ít người đều đã trở thành những ông lớn bà lớn tại Ngân Thành.

Thật sự phiền phức, Tuần Kiểm Ti cũng cảm thấy không thoải mái.

"Đừng lo lắng, người của cổ viện cũng đến, nếu thật sự không được nữa thì tôi sẽ đích thân tới đó! Tôi muốn xem trong cảnh giới của Ngân Thành này, kẻ nào lại to gan dám giết học trò cổ viện tôi? Giết một còn chưa đủ, ngay cả những đệ tử thân cận của Viên Thạc tôi cũng dám động, ăn gan hùm hay sao?”

Viên Thạc lớn tiếng nói.

Ông đã nghe ra ý tứ Lý Hạo muốn làm lớn chuyện, hình như là vì dẫn dụ thứ gì đó... Đã vậy thì cứ làm ầm ĩ lên đi.

Viên Thạc không nghĩ đây là một vấn đề to tát gì.

Thật sự đại nháo, thật sự phiền phức thì cũng là rắc rối của kẻ khác.

Về phần mình, hiện tại các bên đều cần ông, cũng sẽ không có ý định làm khó dễ gì ông. Thậm chí Lý Hạo bên kia cũng đơn giản. Cho hắn thân phận trợ lý của ông là xong, những người khác không dám động vào ông thì đương nhiên cũng sẽ không dám động thủ với Lý Hạo.

Sau khi cúp máy, vẻ mặt tức giận ban nãy của Viên Thạc liền biến mất, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ và mệt mỏi.

Ông khẽ thở dài.

Tiểu tử, ngươi chỉ là người bình thường, cố ý tham gia vào vòng tròn rắc rối ấy làm cái gì?

Ngay cả khi cái chết của Trương Viễn thật sự có vấn đề thì hiện tại ngươi cũng làm đủ rồi, không nên lún sâu vào mới phải.

"Thật đáng tiếc!"

Tiếc là ta vẫn chưa thật sự chân chính nhập thần, bước vào lĩnh vực sức mạnh thần bí, bằng không... làm sao có thể có nhiều rắc rối như vậy.

Nếu ta cũng sở hữu năng lực, chỉ bằng thành tựu trong cuốn Ngũ Cầm Tân Thư của mình thì khi đó, tất cả yêu ma quỷ quái đều chỉ là hư không trong mắt tôi.

"Hừ!"

Một tiếng hừ trầm thấp lại vang lên, xem ra chính Tuần Dạ Nhân cũng không muốn ta tiến vào lĩnh vực thần bí, nếu không, hà tất ta còn phải hợp tác với bọn chúng?

Trong những năm qua, ta vẫn luôn cố gắng tìm hiểu nhưng lại không có cách nào tiến bộ, lẽ nào tôi thật sự là kẻ phế vật, không có tiềm chất tu luyện?

"Lý Hạo..."

"Kiếm Lý gia?"

Lầm bầm một tiếng, Viên Thạc nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nhiều thêm về chuyện đó nữa.

Tốt nhất cái tên kia vẫn nên đàng hoàng quay lại cổ viện làm trợ lý cho ta. Ta đã già rồi, đã đến lúc cần đào tạo một người kế thừa.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK