Lý Hạo giờ phút này, đã bị hàng chữ ngắn ngủi này kích thích đến nỗi có chút hoảng hốt, cổ Nhân Vương… Đúng là một hán tử thật sự! Còn ta thì sao? Suy nghĩ dâng trào, có chút buồn bã, ta… trên con đường này, thực ra ta đã mất đi rất nhiều người, mất đi rất nhiều người đã từng chăm sóc ta, tất cả bọn họ đều đã không còn nữa. Nhân Vương vì sao khi ta nhìn thấy chữ của ngươi…ta lại nghĩ đến bản thân, cảm thấy ta thực sự rất vô năng? Có chút chua sót! Thực sự… khiến
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.