Nói xong, anh quay người lại cúi đầu thật sâu với ông cụ Lý và bà cụ.
Sau đó Quan Triều Viễn lại nói: "Hôm nay tôi đấu giá được ghim cài áo này thật sự cũng muốn đưa cho người tôi yêu nhất, tôi hi vọng tôi và người tôi yêu có thể giống như ông cụ Lý và vợ trăm năm hạnh phúc, đầu bạc đến già!"
Nhiều cô gái dưới đài nghe anh nói như thế đều hiện lên vẻ ghen ghét, bởi vì Quan Triều Viễn là người đàn ông hoàng kim, là người tình trọng mộng của nhiều cô gái trẻ.
Nghe nói như thế, ánh mắt Tô Lam nhìn thoáng qua Phương Ngọc Hoan đang ở dưới.
Hiện tại Phương Ngọc Hoan hết sức chăm chú lắng nghe Quan Triều Viễn nói chuyện trên đài, đôi mắt mang theo vẻ phấn khởi và gương mặt lộ vẻ hạnh phúc.Sau một lúc, Tô Lam chuyển ánh mắt nhìn sang hướng khác. Nghĩ thầm: Hẳn là anh rất yêu Phương Ngọc Hoan? Theo như hiểu biết của cô với anh, anh không phải là người hay bày tỏ, hôm nay có thể nói những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người đúng thật là làm khó anh.
Sau đó Quan Triều Viễn cung kính cúi đầu với ông cụ Lý và bà cụ Lý nói: "Tôi cảm ơn ông cụ Lý và bà cụ đã trao vật may mắn và hạnh phúc này lại cho tôi và người tôi yêu!"
Quan Triều Viễn nói lời này lập tức dẫn tới một tràng vỗ tay dưới khán đài. Theo lễ phép, Tô Lam cũng vỗ tay mang tính tượng trưng.
Lúc này, MC che ngực cười nói: "Thật là lãng mạn, có thể được tổng giám đốc Quan yêu mến thì đúng là người kia quá hạnh phúc. Bây giờ tôi tuyên bố ghim cài áo tượng trưng cho hạnh phúc mỹ mãn đến từ Hoàng gia nước Anh, từ bây giờ trở đi thuộc về quý ngài Quan Triều Viễn!"
Giờ phút này, bỗng nhiên Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Tô Lam. Tô Lam khẽ giật mình, đột nhiên Quan Triều Viễn cầm microphone nói: "Có phải có thể dẫn người đi luôn đúng không?"
Nghe nói như thế, Tô Lam giật mình nhìn Quan Triều Viễn trước mặt, người ở dưới khán đài cũng ngạc nhiên há to miệng.
"Tổng giám đốc Quan của chúng ta thật biết nói đùa, nếu có thể dẫn người đi, vậy thì chẳng phải ông cụ Lý và bà cụ sẽ thành buôn người sao? " MC kịp phản ứng đây là câu nói đùa.
"Ha ha..." Người ở dưới khán đài cũng lập tức cười vang.
Tô Lam hung hăng trợn mắt nhìn Quan Triều Viễn, sau đó cúi đầu tháo ghim cài áo trên ngực xuống.
Thế nhưng ghim cài áo giống như quấn lên quần áo của Tô Lam, không lấy xuống được, cứ tháo mãi không ra, Tô Lam không khỏi luống cuống tay chân, đầu đầy mồ hôi.
MC phản ứng nhanh, dù sao cũng lão luyện lâu năm, có thể xử lý bất kỳ tình huống nào đột nhiên xảy ra: "Xem ra ghim cài áo biểu tượng hạnh phúc này không bằng lòng rời khỏi người cô gái này, quả thật tổng giám đốc Quan nên cân nhắc việc dẫn người về nhà luôn đi!"Lời nói của MC lập tức làm sống động bầu không khí, đám người lại cười vang một trận.
Đương nhiên, có người chỉ xem là trò đùa, cũng có người mặt đã đổi sắc.
Phương Ngọc Hoan ở dưới đài hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lam, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Quan Khởi Kỳ cũng cau mày lại.
Lời nói của MC khiến mặt Tô Lam đỏ rần, cúi đầu liều mạng tháo ghim cài áo lộng lẫy trên quần áo ra, đôi mắt không dám liếc xem dưới khán đài.
Thậm chí cô đã bắt đầu dùng hết sức túm ghim cài áo, chỉ suýt chút nữa là làm hư luôn quần áo, nhưng lại không dám thô bạo, dù sao ghim cài áo này đắt như vậy, sợ sẽ làm nó hư!
Đột nhiên Quan Triều Viễn cất bước tới, trong lòng của Tô Lam run lên, hai tay anh trùm lên tay của mình, Tô Lam tranh thủ buông lỏng ghim cài áo, ngón tay của anh đụng lên ghim cài áo, cũng chạm lên quần áo của cô như có như không. Anh cách cô quá gần, cúi đầu tháo ghim cài áo xuống, hơi thở của anh hoàn toàn bao phủ cô, khiến cho hô hấp của cô hơi khó khăn, huống chi còn trước mắt bao nhiêu người, cô thật sự rất căng thẳng.
Cũng may lúc này MC hoàn toàn không để ý tới bọn họ, trực tiếp chuyển buổi tiệc sang tiết mục tiếp theo là nhảy múa.
Bỗng nhiên đèn thủy tinh giữa buổi tiệc tối lại, sau đó điệu nhạc Waltz du dương vang lên, đám người uyển chuyển nhảy múa với bạn nhảy của mình.
Quan Triều Viễn đã xoa nắn nửa ngày trên áo quần của mình, ngón tay ngẫu nhiên còn đụng tới da thịt của cô, việc này khiến Tô Lam phát điên, lòng của cô bị anh quấy rối!
"Xong chưa?" Tô Lam bực bội hỏi.
Quan Triều Viễn không trả lời, vẫn cúi đầu loay hoay cái ghim cài áo như cũ.
Tô Lam không nhịn được lại nói: "Không được thì đi lấy cái kéo!"Anh vẫn như cũ không lên tiếng, Tô Lam gấp đến mức dậm chân: "Anh có nghe lời tôi nói không vậy?"
Lúc này, Phương Ngọc Hoan đã không chờ được mà bước tới, đằng sau còn có Quan Khởi Kỳ vội vàng đi theo.
"Triều Viễn, em tới giúp anh!" Nhìn thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam đứng gần như vậy, Phương Ngọc Hoan đã cảm thấy tức giận từ lâu.
Nhìn thấy Phương Ngọc Hoan tới, Tô Lam cau mày, biết rằng lại sắp có chuyện.
Đúng lúc này, Quan Triều Viễn thành công lấy ghim cài áo trước ngực Tô Lam xuống, nhàn nhạt nói với Phương Ngọc Hoan đang đứng bên cạnh: "Không cần, đã lấy xuống."
Hiện giờ Tô Lam lập tức lùi về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với Quan Triều Viễn.
"Không sao chứ? " Quan Khởi Kỳ bước tới hỏi thăm Tô Lam. "Không sao, đi thôi." Tô Lam lắc đầu, sau đó quét mắt về phía Quan Triều Viễn rồi quay đầu rời đi.
Quan Khởi Kỳ thấy thế, cũng nối đuôi đi theo.
Đôi mắt Phương Ngọc Hoan rơi vào ghim cài áo trong tay Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn thì cất ghim cài áo vào trong túi áo của mình.
Phương Ngọc Hoan nhíu mày lại, thấy xung quanh đều là người, cũng không nói gì, chỉ cười nói: "Triều Viễn, chúng ta cũng đi nhảy đi?"
Quan Triều Viễn gật đầu, hai người họ cùng đi vào sàn nhảy.
"Tô Lam, tôi có được vinh dự mời cô nhảy một bài không? " Quan Khởi Kỳ vươn tay mời Tô Lam.
Mặc dù Tô Lam không quá muốn nhảy, nhưng bây giờ đại sảnh bữa tiệc mờ tối, cũng chỉ có thể cố gắng đưa tay giao cho Quan Khởi Kỳ.
Đèn đuốc ảm đạm, điệu nhạc du dương, có rất nhiều người đều chìm đắm trong đó, đôi mắt Tô Lam lại thỉnh thoảng quét về phía người đã làm rối loạn lòng mình bên kia."Cô không tập trung." Quan Khởi Kỳ đưa ra lời kháng nghị.
"Thật xin lỗi!" Tô Lam chỉ có thể nói lời xin lỗi, nhưng cũng cố gắng để mình có thể tập trung tinh thần.
Trong sàn nhảy, Phương Ngọc Hoan ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn cười nói: "Triều Viễn, ghim cài áo kia quá đắt, để anh tốn nhiều tiền như thế lòng em sẽ cảm thấy bất an."
"Tôi cảm thấy nó có ý nghĩa đặc biệt." Trên khuôn mặt Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như cũ.
Phương Ngọc Hoan mở miệng cười một tiếng: "Em cảm thấy mang ra ngoài thật sự rất chói mắt!"
Quan Triều Viễn liếc nhìn Phương Ngọc Hoan một chút, nói: "Nếu cô thích tôi có thể mua một cái giống như vậy tặng cô."
"Lời này của anh là có ý gì? Ghim cài áo kia.... không phải mua cho em sao?" Anh khiến Phương Ngọc Hoan giật mình nhìn mình chằm chằm, sắc mặt trở nên trắng bệch. "Ghim cài áo kia tôi dùng vào việc khác." Quan Triều Viễn lạnh nhạt trả lời.
Phương Ngọc Hoan lập tức dừng bước chân lại, ánh mắt theo dõi anh, không khống chế được giọng nói của mình, bén nhọn hỏi: "Có phải anh muốn mua ghim cài áo đó tặng cho Tô Lam không?"
"Đây chỉ là suy đoán của cô, rốt cuộc là tôi tặng cho ai, tôi còn chưa nghĩ kỹ." Quan Triều Viễn nói với Phương Ngọc Hoan xong, quay người rời khỏi sàn nhảy.
"Triều Viễn..." Phương Ngọc Hoan nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó bám theo sau.