Chương 257: Giải thích
Chương 257: Giải thích
Nghe những lời này, Tô Lam trợn to hai mắt, nhớ lại mọi chuyện, cô cảm thấy trong lời nói của anh có gì đó không đúng: "Nhưng, nhưng mà ngay sau khi làm lành chúng ta lập tức kết hôn, hơn nữa tôi cũng đã gặp Minh An, sao lúc đó anh không nói cho tôi biết chuyện của Minh An?"
Quan Triều Viễn nhìn sâu vào mắt Tô Lam, hỏi: "Em còn nhớ ngày đó chúng ta đi đăng ký kết hôn, tôi nói sẽ tặng em một phần quà lớn không?"
Tô Lam nhớ lại chuyện cũ, sau đó gật đầu. Cô nhớ ngày đó đúng là anh đã nói sẽ tặng mình một phần quà lớn, chẳng lẽ phần quà này là...
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tô Lam, Quan Triều Viễn gật đầu: "Đúng vậy, tôi định sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn sẽ nói cho em chuyện của Minh An, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện." Lúc này Tô Lam không khỏi cười chế nhạo, nói: "Cái gì gọi là đột nhiên xảy ra chuyện? Thay vì đi đăng ký kết hôn với tôi, anh đã chọn tổ chức họp báo với Phương Ngọc Hoan để thông báo về việc kết hôn của hai người. Quan Triều Viễn, anh còn định nói dối đến bao giờ nữa? Lúc đầu chẳng phải anh nói với tôi người anh yêu là Phương Ngọc Hoan, tình cảm đối với tôi chỉ là nhất thời hứng thú thôi sao? Chẳng lẽ ban đầu anh muốn kết hôn với tôi, nhưng sau đó lại nhất thời thay đổi suy nghĩ? Anh..."
"Là bởi vì Phương Ngọc Hoan bắt cóc Minh An." Quan Triều Viễn cắt ngang lời của Tô Lam.
Chương 257: Giải thích
Nghe vậy, Tô Lam khiếp sợ nhìn Quan Triều Viễn.
"Ngày đó, sau khi cuộc họp kết thúc, tôi định đến Cục dân chính gặp em, nhưng nhận được cuộc gọi từ Phương Ngọc Hoan, nói Minh An đang ở trong tay cô ta!" Quan Triều Viễn nói.
Nhìn ánh mắt đau khổ của Quan Triều Viễn, Tô Lam há hốc miệng, tuy nghi ngờ lời nói của anh nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.
"Minh An là con trai tôi, nên tất nhiên tôi không thể không quan tâm đến sự an toàn của nó, tôi chỉ có thể làm theo lời của Phương Ngọc Hoan, tổ chức một cuộc họp báo, công bố việc kết hôn của tôi với cô ta trước công chúng." Quan Triều Viễn nói tiếp, nghe xong lời này của anh, Tô Lam do dự một lúc, sau đó đột nhiên cười chế giễu, nói: "Quan Triều Viễn, khả năng bịa chuyện của anh ngày càng giỏi, anh cho rằng chỉ bằng mấy câu nói của anh mà tôi sẽ tin tất cả những điều này sao? Tôi biết thế lực của anh ở Giang Châu không hề nhỏ, với cả dù Phương Ngọc Hoan lấy sự an toàn của Minh An ra đe dọa anh, vậy còn sau này thì sao? Sau này, anh còn rất nhiều cơ hội để giải thích với tôi, nhưng anh đã làm gì? Ngoài việc không ngừng làm tổn thương tôi, anh đã làm được gì?"
Sau khi hét lên một câu cuối cùng với Quan Triều Viễn, Tô Lam đột nhiên đứng dậy, quay người đi về phía cửa.
Chương 257: Giải thích
Cô không thể ở chỗ này được nữa, dù chỉ một phút cũng không đợi được, không khí ở đây quá ngột ngạt, cô không muốn ở đây nghe anh nói bậy nói bạ nữa!
Thấy Tô Lam định rời đi, Quan Triều Viễn đứng dậy nắm lấy vai Tô Lam, vội vàng nói: "Tô Lam, em nghe tôi nói hết đã được không?"
Tô Lam giãy dụa, nói: "Tôi không muốn anh nói bậy bạ nữa, tất cả những gì anh nói không phải sự thật!"
Tô Lam nhớ lại ngày hôm đó, anh cũng ở nơi đây, ở ngay trước mặt Phương Ngọc Hoan nói với cô, tình cảm của anh đối với cô chỉ là nhất thời hứng thú, là sai lầm mà người đàn ông nào cũng mắc phải.
Một câu nói của anh đã xóa bỏ mọi tình cảm của hai người, đặt cô vào vị trí xấu hổ nhất, lúc đó trái tim cô như vỡ ra, dường như bây giờ câu nói kia vẫn văng vẳng bên tai cô, trái tim cô vẫn rất đau.
"Tôi biết tôi đã làm em tổn thương sâu sắc, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, nếu em hận tôi, có thể mắng tôi, thậm chí có thể dùng dao đâm tôi cũng được, nhưng cầu xin em hãy nghe tôi nói hết được không?" Lần đầu tiên Quan Triều Viễn dùng đến từ cầu xin, đời này anh chưa bao giờ dùng từ này với ai.
Chương 257: Giải thích
"Trái tim tôi đã sớm tan nát vì anh, tôi đánh anh, mắng anh, thậm chí đâm anh có ích lợi gì? Quan Triều Viễn, tôi cũng cầu xin anh, hãy để tôi sống trong bình yên được không? Đừng làm phiền tôi nữa! Và cũng đừng bịa ra những lý do tức cười này nữa, tôi mệt rồi, quá mệt mỏi rồi, không muốn dây dưa với anh nữa." Lúc nói ra những lời này, mặt Tô Lam đã đầy nước mặt.
Tô Lam biết cô không nên khóc trước mặt anh ta, điều này không chỉ cho thấy sự yếu đuối của cô mà còn khiến anh ta nghĩ rằng cô còn để ý đến anh ta, nhưng cô không thể kiềm chế được, cứ nghĩ đến nỗi đau trong quá khứ, cô lại không ngăn được nước mắt rơi xuống.
"Tôi chỉ hy vọng em để tôi nói ra tất cả sự thật, tôi chỉ hy vọng em và Minh An sẽ không bỏ lỡ mối quan hệ mẹ con đáng lẽ phải có. Tôi đảm bảo sau khi nói xong, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em, sau này cũng sẽ không làm phiền em nữa!" Quan Triều Viễn cau mày nhìn chăm chú vào Tô Lam, trong mắt hiện lên vẻ chân thành. Cô chưa từng thấy một Quan Triều Viễn như vậy trước đây, Tô Lam nhất thời không tiếp nhận nổi, huống chi cô vẫn còn nghi ngờ chuyện của Minh An, lỡ như những lời anh ta nói là thật thì Minh An chính là con trai của cô, cô thực sự không thể bỏ rơi con của mình.
Vì vậy, Tô Lam liếc mắt nhìn tay anh đang đặt trên vai mình: "Được rồi, tôi sẽ nghe anh nói hết, nhưng anh đừng đụng vào tôi!"
Chương 257: Giải thích
Nghe vậy, Quan Triều Viễn lập tức buông tay ra khỏi vai Tô Lam, Tô Lam xoay người ngồi trở lại sô pha, cố ý giữ khoảng cách với anh.
Nhìn thấy sự xa lánh của cô, Quan Triều Viễn mặc dù đau lòng nhưng cũng không thể làm gì.
Sau đó, Quan Triều Viễn xoay người trở lại chỗ ngồi, nói tiếp: "Ban đầu, kế hoạch của tôi là sau khi tìm được Minh An, sẽ ngả bài với Phương Ngọc Hoan, sau đó giải thích rõ ràng với em, gia đình ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc qua này."
"Có phải lại đột nhiên xảy ra chuyện gì đó không?" Tô Lam cười chế giễu hỏi.
Rõ ràng cô hoàn toàn không tin cái gọi là lý do của Quan Triều Viễn. Quan Triều Viễn không để ý phản ứng của Tô Lam, kể tiếp: "Bởi vì Phương Ngọc Hoan nhốt Minh An trong một căn phòng mới được sửa lại, trong phòng có chưa một lượng lớn formaldehyde không bay hơi, lúc đó Minh An mới hơn một tuổi, sức đề kháng quá yếu khiến nó mắc bệnh ung thư máu."
Nghe đến đây, Tô Lam không khỏi xúc động, nhưng vẫn che giấu cảm xúc thật của mình: "Anh nói Minh An... mắc bệnh ung thư máu?"
Chương 257: Giải thích
Nghĩ đến khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Minh An, Tô Lam không thể chấp nhận tất cả những chuyện này. Quan Triều Viễn gật đầu nói: "Minh An mắc phải căn bệnh này, tất cả đều trách tôi, cho nên tôi chỉ có thể tìm bác sĩ cho Minh An trước, dù lòng muốn giải thích với em nhưng cũng đành hoãn lại. Rồi sau đó, bệnh tình của Minh An ngày càng nặng, tôi cũng không dám nói chuyện của Minh An với em, em đã mất Minh An một lần rồi, tôi biết nếu tôi nói sự thật cho em biết, em nhất định sẽ không chịu nổi!"
Tô Lam dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, hỏi: "Vậy hiện tại Minh An, thằng bé..."
"Em yên tâm, bệnh của Minh An đã được chữa khỏi hoàn toàn, cho nên tôi mới đưa nó đến tìm em." Quan Triều Viễn trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam do dự một lúc rồi cười nhạo, nói: "Quan Triều Viễn, anh cho tôi là đồ ngốc hả? Ung thư máu mà anh ở đó nói khỏi là khỏi, dễ dàng như vậy sao?" Tô Lam cho rằng anh rõ ràng đang nói dối, đáng giận hơn là còn lấy chuyện sức khỏe của Minh An ra mà bịa chuyện, cô thật sự không thể tiếp tục ngồi ở đây nữa.
Chương 258: Vô cùng đau lòng
Một lúc sau, Quan Triều Viễn cười khổ và nói: “Tôi biết chắc chắn em sẽ không tin, cho nên vừa rồi tôi đã chuẩn bị tất cả bệnh án của Minh An, em có thể xem qua.”
Dứt lời, anh lôi ra một tập túi giấy kraft dày cộp đặt ở bàn trà trước mặt Tô Lam.
Tô Lam nhìn thấy mấy cái túi giấy kraft mà cái nào cái nấy cũng dày một tấc, cô cau mày, sau đó đưa tay ra cầm lấy một cái.
Mở túi giấy kraft ra, lôi tài liệu ở bên trong ra xem qua, Tô Lam không khỏi nhíu mày nhăn mặt.
Đầy đều là bệnh án của thành phố này và cả bệnh viện tuyến trên từ khi Minh An một tuổi đến khi ba tuổi đều có đủ, ròng rã trong khoảng thời gian chưa đầy hai năm mà đã ghi lại quá trình diễn biến của bệnh tình và quá trình chữa bệnh của Minh An.
Lúc này, Tô Lam nhớ lại khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Minh An, trong lòng cô không khỏi cảm thấy xót xa. Một đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao có thể từng bước từng bước chiến thắng căn bệnh quái ác trong vòng hai năm? Những khó khăn và đau khổ đó thực sự khó mà tưởng tượng nổi.
Đột nhiên, Tô Lam nhìn thấy tài liệu phẫu thuật của Minh An, trong đó ghi rõ ràng rằng, máu cuống rốn tương thích hoàn toàn với Minh An.
Chương 258: Vô cùng đau lòng
Tô Lam không khỏi suy nghĩ rằng: Ông trời vẫn còn thương xót Minh An, cho nên đã để cho Quan Triều Viễn tìm được máu cuống rốn thích hợp để cứu Minh An.
Lúc này, Quan Triều Viễn lại tiết lộ một tin tức chấn động khác: “Em có biết máu cuống rốn cứu Minh An từ đâu mà có không?”
“Từ đâu mà có?” Tô Lam hỏi.
“Chính Xuân Xuân đã cứu Minh An.” Quan Triều Viễn trả lời.
Nghe thấy câu nói này, Tô Lam đờ người ra nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, cô không hiểu lời mà anh nói có ý nghĩa gì. Sau đó Quan Triều Viễn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh quan bên ngoài rồi nặng nề nói: “Lúc trước tôi đã đi tìm tủy xương phù hợp với Minh An trong phạm vi toàn quốc, nhưng nhóm máu của Minh An khá đặc biệt, cho nên hầu như không thể tìm thấy tủy xương phù hợp. Lúc này bác sĩ đã đưa ra một đề nghị.”
“Đề nghị gì?” Tô Lam cảm thấy đằng sau đó vẫn còn rất nhiều chuyện, nhưng cô vẫn không nghĩ ra điều gì: “Đề nghị tôi và mẹ của Minh An sinh thêm một đứa con nữa. Bởi vì nếu là máu cuống rốn của anh chị em ruột của Minh An thì độ tương thích có thể lên tới năm mươi phần trăm.” Dứt lời, Quan Triều Viễn xoay người, nhìn chằm chằm vào Tô Lam với đôi mắt phát sáng.
Chương 258: Vô cùng đau lòng
Lúc này, Tô Lam rất ngạc nhiên, sau đó nói năng không đầu không đuôi: “Ý của anh là…Lúc trước anh vội vàng đưa Xuân Xuân vẫn chưa đầy tháng ra khỏi bụng tôi là vì cứu Minh An?”
Đây là chuyện mà Tô Lam không thể tha thứ cũng như căm hận Quan Triều Viễn nhất. Bởi vì Xuân Xuân sinh non nên không những ảnh hưởng đến cơ thể của con bé mà Xuân Xuân còn phải nằm viện cả tháng.
Vốn dĩ cô không hiểu vì sao Quan Triều Viễn lại làm như vậy, cô đã từng nghĩ rằng anh đã chịu kích thích gì đó, không thì là một kẻ tâm thần.
Bây giờ xem ra tất cả đều là vì Minh An, anh muốn dùng máu cuống rốn của Xuân Xuân để cứu Minh An.
Giây phút này, Tô Lam cũng đã hiểu được Quan Triều Viễn phần nào, dù sao anh cũng không thể giương mắt nhìn bệnh tình của Minh An ngày một xấu đi, có lẽ khiến cho Xuân Xuân bị sinh non cũng là cách cuối cùng.
Chỉ là, anh vừa mới nói rằng anh chị em cùng ba cùng mẹ mới có tỷ lệ năm mươi phần trăm, chẳng lẽ Minh An thật sự chính là đứa con trai mà năm xưa anh đã nói dối là chết yểu sao?
Tô Lam cảm thấy có hơi không chấp nhận được sự thật này, đầu óc tê dại, tay chân mềm yếu. Cô đang cố hết sức để phân biệt xem lời anh nói có phải là sự thật không.
Chương 258: Vô cùng đau lòng
Nhưng bao nhiêu bệnh án ở trước mắt có lẽ cũng không phải là giả. Mặc dù thế lực của anh rất lớn, nhưng muốn làm giả nhiều bệnh án như vậy, lại còn làm giả một cách kỹ càng tỉ mỉ như vậy cũng không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều…
Lúc này, Quan Triều Viễn nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Một người cứng rắn như anh mà lúc này khóe mắt anh cũng ươn ướt: “Đây là điều mà tôi cảm thấy có lỗi với em và Xuân Xuân nhất. Xuân Xuân cũng là con gái của tôi, đương nhiên tôi cũng hy vọng con bé có thể khỏe mạnh bình an đến với thế giới này. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, tôi không thể giương mắt nhìn Minh An biến mất khỏi thế giới này. Lúc đó bệnh tình của thằng bé sa sút trầm trọng, tôi sợ thằng bé sẽ không chờ được cho đến ngày dự sinh của em, cho nên chỉ có thể tìm đến em làm ra hành động vô cùng…” Nói đến cuối, Quan Triều Viễn đã dùng nắm đấm của mình đấm vào bức tường cứng chắc.
Nhìn thấy người đàn ông suy sụp tinh thần và tự trách bản thân ở trước mặt, trong lòng Tô Lam có hơi xúc động. Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được tất cả những lí do thoái thác của anh.
Liếc mắt nhìn bệnh án ở trước mắt, Tô Lam đưa tay đặt lên hai má mình, cảm thấy ngay của tay mình cũng đang run rẩy.
Sau đó, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên và hỏi: “Lúc tôi đang ở Thanh Sơn, nhiều lần anh đến tìm tôi…mục đích của anh chính là khiến cho tôi mang thai, sau đó có thể dùng máu cuống rốn của đứa trẻ này để cứu Minh An?”
Chương 258: Vô cùng đau lòng
Sau đó, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên và hỏi: “Lúc tôi đang ở Thanh Sơn, nhiều lần anh đến tìm tôi…mục đích của anh chính là khiến cho tôi mang thai, sau đó có thể dùng máu cuống rốn của đứa trẻ này để cứu Minh An?”
Từ góc độ thời gian, có lẽ lúc này chính là thời điểm mà bệnh tình của Minh An rất nghiêm trọng.
Cô không thể nào quên được lúc đó anh đã lặp đi lặp lại làm tổn thương cô. Lúc đó, cô thực sự muốn chết đi. Cô cho rằng không phải anh không chịu tha cho bản thân cô mà chính là do tâm lý biến đổi nên mới tiếp tục quấy rầy bản thân mình. Bây giờ nghĩ lại hóa ra là do nguyên nhân này, chẳng trách lúc đó anh đối xử với cô chẳng có chút dịu dàng nào mà cực kỳ tàn bạo, hóa ra chỉ là muốn bản thân cô mang thai mà thôi: “Tô Lam, xin lỗi em, lúc đó tôi thực sự không còn cách nào khác. Tôi biết tôi đã gây ra tổn thương không thể bù đắp được cho em. Sau này tôi sẽ nghĩ cách bù đắp cho em, bù đắp cho Xuân Xuân. Tôi hy vọng em có thể tha thứ cho tôi ở trước mặt Minh An và Xuân Xuân.” Quan Triều Viễn bước lên trước muốn đến gần Tô Lam.
Nhìn thấy anh bước lại gần, Tô Lam bắt đầu trở nên cảnh giác, chỉ vào anh và nói: “Anh không được đến đây.”
Quan Triều Viễn dừng bước, nhìn cô với ánh mắt đau khổ, nói một cách vô cùng đau đớn: “Tô Lam, lúc đó tôi thực sự không còn cách nào khác!”
Chương 258: Vô cùng đau lòng
Tô Lam không chịu nổi những điều này, lúc này tinh thần của cô sắp sụp đổ rồi.
Cô hét vào mặt của Quan Triều Viễn: “Tất cả những gì mà anh nói đều là giả dối, Quan Triều Viễn, vì để tôi khiến thay đổi thái độ mà anh lại có thể bịa ra những lời nói dối như này, tôi sẽ không tin anh đâu!”
Tô Lam nắm chặt chiếc ví da đeo trên vai, sau đó quay người rời đi.
“Em không tha thứ cho tôi cũng được, chẳng lẽ đến cả Minh An em cũng không nhận sao?” Quan Triều Viễn hét to sau lưng của Tô Lam.
Nghe vậy, Tô Lam dừng bước, nhìn lên trần nhà không nói nên lời, nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi.
Hiện tại cô nên làm thế nào? Minh An thực sự là con trai của cô sao? Mặc dù cô vô cùng mong muốn Minh An là đứa con năm đó cô đã sinh ra, nhưng khi biết cậu bé đã phải chịu nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ như vậy, trái tim cô rất đau nhói: “Từ sau khi Minh An hiểu chuyện, thằng bé vẫn luôn quấy rầy tôi hỏi rằng người khác đều có mẹ, tại sao thằng bé lại không có. Tôi chỉ có thể nói với thằng bé rằng, mẹ của nó đang chăm sóc em gái, đợi một thời gian nữa mẹ sẽ trở về thăm nó. Tô Lam, cho dù em có tha thứ cho tôi hay không đều được, tôi hy vọng em với Minh An hai mẹ con có thể nhận nhau, thằng bé thực sự rất cần tình yêu thương của mẹ!” Quan Triều Viễn bước từng bước đến gần Tô Lam. Lúc này những giọt nước mắt cay đắng của Tô Lam không khỏi tuôn rơi. Sau đó, người ở sau lưng nắm chặt lấy vai cô.