Lúc tạm biệt, bà cụ Lý kéo tay Tô Lam nói: "Cô Tô, cảm ơn cháu đã giúp bà."
"Bà ơi, cháu rất vinh hạnh." Tô Lam cười nói.
"Cháu rất giống bà lúc còn trẻ, hy vọng lần sau chúng ta sẽ gặp lại." Trong mắt bà cụ Lý chứa sự yêu thích.
"Cháu mong là vậy." Tô Lam khẽ gật đầu.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ thân phận của cô và bà cụ Lý cách biệt mười vạn tám ngàn dặm, có lẽ sau này không còn cơ hội gặp gỡ nữa. Nhưng quả thật trên người bà cụ Lý không có bất kỳ dáng vẻ kiêu ngạo nào mà quý bà nhà có vai vế nên có, trái lại cực kỳ hiền lành, khiến người ta kính trọng.
Quan Khởi Kỳ lái chiếc Land Rover đưa Tô Lam về thẳng nhà."Không cần tiễn, tôi tự về là được rồi." Lúc xuống xe, Tô Lam khéo léo từ chối ý tốt muốn xuống xe tiễn cô của Quan Khởi Kỳ.
Có điều Quan Khởi Kỳ vẫn kiên quyết xuống xe đưa cô đi vào khu dân cư, cười nói: "Kiểu khu dân cư cũ kỹ như vậy buổi tối rất không an toàn, một cô gái như cô vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Cảm ơn." Thấy Quan Khởi Kỳ kiên quyết, Tô Lam cũng ngại từ chối. Tuy rằng tòa nhà này nằm trên mảnh đất trung tâm của Giang Châu, nhưng quả thật hơi cũ kỹ, có điều tiền thuê khá rẻ, vì tiết kiệm chi tiêu nên Tô Lam bèn chọn nơi này. Cũng may cách công ty rất gần, không còn cách nào khác, cô còn phải gánh vác tiền sinh hoạt của mẹ và em gái, mặc dù kiếm được không ít, nhưng cũng phải tính toán tỉ mỉ.
Đưa đến đầu cầu thang, Tô Lam quay người nói: "Được rồi, tôi đã đến nơi!"
Quan Khởi Kỳ đứng ở đó, đưa tay sờ sau gáy, vẫn chưa có ý định đi, ngẩng đầu nhìn lên trăng lưỡi liềm trên bầu trời, nói luyên thuyên: "Ánh trăng hôm nay thật đẹp." Nghe vậy, Tô Lam ngẩng đầu nhìn mặt trăng, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí là lạ, cô chợt cảm thấy hơi lạnh, bèn dùng hai tay ôm lấy bờ vai của mình, dù sao tối nay cô cũng mặc váy hở vai.
Thấy thế, Quan Khởi Kỳ vội cởi áo vest của mình ra muốn khoác lên cho Tô Lam.
Tô Lam lui về phía sau một bước rồi từ chối thẳng: "Luật sư Quan, tôi nghĩ áo khoác của anh chỉ có thể khoác lên người bạn gái anh, tôi khoác không thích hợp."
Nếu như Quan Triều Viễn nói không sai, vậy thì cô phải nhắc nhở anh ấy, anh ấy là người có bạn gái, bây giờ đối xử với cô như vậy đã hơi quá.
Nghe vậy, gương mặt Quan Khởi Kỳ cứng đờ, sau đó rút tay về, ôm áo vest vào trong lòng, ngượng ngùng nói: "Thật ra..."
Không đợi Quan Khởi Kỳ nói xong, Tô Lam đã ngắt lời anh ấy: "Thật ra tôi cảm thấy lần trước tôi quá lỗ mãng, nửa đêm còn đưa thuốc đến cho anh, kết quả bị dầm mưa, tôi lại không gọi được xe về nhà, chỉ có thể tắm rửa ở nhà anh, tạm thời mặc áo sơ mi của anh, thật ra tôi nên cảm thấy may mắn vì lần trước gặp phải Quan Triều Viễn, chứ không phải là bạn gái của anh. Tôi đã ly hôn với anh ấy, hiểu lầm cũng không sao, nhưng nếu bạn gái của anh hiểu lầm thì sẽ phiền tức to, không những ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, mà cũng ảnh hưởng đến danh dự của tôi, anh nói xem có đúng không?""Đúng." Quan Khởi Kỳ cụp mắt gật đầu.
"Tôi luôn hành xử như vậy, lúc nào cũng bỏ quên não, sau này tôi phải động não nhiều hơn mới được, bằng không chẳng phải là hại người hại mình hay sao?" Tô Lam cho rằng tối nay mình đã nói hết những lời cần nói, Quan Khởi Kỳ là người thông minh, chắc hẳn anh ấy đã hiểu hết.
Một lát sau, Quan Khởi Kỳ nhìn lên trên tầng nói: "Không còn sớm nữa, cô đi lên đi, tôi thấy nhà cô sáng đèn sẽ đi."
"Không cần đâu, anh mau về nhà đi." Tô Lam nói lời từ chối.
Quan Khởi Kỳ lại cau mày nói: "Tô Lam, đây chỉ là bạn bè bình thường kiêm ông chủ của cô cân nhắc cho sự an toàn của cô, không có ý gì khác, cô đừng suy nghĩ nhiều."
"Được thôi." Tô Lam khẽ gật đầu, sau đó quay người đi lên cầu thang.
"Trong cầu thang xưa cũ tối om, chỉ có một chiếc đèn chiếu sáng cũng rất lờ mờ, nhất là khi về muộn một chút, Tô Lam vẫn hơi sợ hãi. Vất vả lắm mới lết đến tầng ba, cô bèn nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa, giơ tay bật đèn, trong phòng lập tức sáng ngời.
Tô Lam giơ tay muốn đóng cửa lại, chợt nhìn thấy bên ngoài có một cái bóng màu đen đang đứng, cô không khỏi giật nảy mình, chân lập tức mềm nhũn!
Đó là bóng của một người đàn ông, hơn nữa còn rất cao lớn, trong đầu Tô Lam lập tức hiện lên hai từ: Cướp tiền và cướp sắc.
Một giây sau, cô giơ tay muốn đóng cửa nhà lại.
Nhưng đã muộn mất rồi, bóng đen kia bước đến giữ lấy cửa, đồng thời đã chen vào được một chân!
Lúc này, Tô Lam mới nhìn rõ gương mặt của người bên ngoài kia, không ngờ lại là Quan Triều Viễn.
Nhìn thấy anh, Tô Lam tức giận bước lên dùng lực rất mạnh để đóng cửa, nhưng dù cả người cô có ép lên cửa thì cũng không thể đuổi con người cao lớn kia ra ngoài.Một lúc sau, Quan Triều Viễn đã chen vào được.
Tô Lam thấy không ngăn cản được anh, chân đang đi giày cao gót bèn lui về sau hai bước, dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Quan Triều Viễn trở tay đóng cửa lại, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào Tô Lam, nói bằng giọng trầm thấp: "Tôi chỉ muốn đến thăm cô."
So với gương mặt thối ở trong bữa tiệc, giờ đây sắc mặt của anh đã dịu hơn rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, Tô Lam không biết anh đang bị trúng gió gì.
Tiếp đó, Tô Lam bèn nói không chút khách sáo: "Anh có biết anh làm như vậy đã được coi là tự ý xông vào nhà dân không?"
Quan Triều Viễn chẳng thèm để ý chút nào, ngoảnh lại nhìn căn phòng tuy nhỏ hẹp nhưng rất ấm áp này. Căn phòng có một gian, một cánh cửa kính mờ ngăn cách một căn phòng lớn thành một gian phòng ngủ nhỏ và phòng khách, kết hợp với một phòng bếp nhỏ và nhà vệ sinh, chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đầy đủ.
Tô Lam ở đây một mình cũng khá hài lòng, cùng lắm là thỉnh thoảng Kiều Tâm đến ở một hai đêm, trái lại cũng không chen chúc mấy, chủ yếu nhất là cách công ty gần, hơn nữa tiền thuê nhà cũng rẻ.
Tô Lam sắp xếp căn phòng nhỏ rất sạch sẽ lại ấm áp, rèm cửa màu trắng thêu hoa, ga giường kẻ ca rô, sô pha vải màu xanh quả táo tinh tế, trên tủ quần áo có hai chậu trầu bà vàng rủ xuống trông rất thịnh vượng, toàn bộ căn phòng ngập tràn hương vị gia đình.
Quan Triều Viễn cất bước đi vào phòng ngủ, đi đến trước cửa sổ, giơ tay kéo hai tấm rèm cửa màu trắng lên.
Tô Lam thấy vậy thì tức giận đi theo nói: "Nếu anh còn không đi là tôi báo cảnh sát đấy!"Nói xong bèn lấy điện thoại di động của mình ra muốn gọi 110.
Nhưng cô vừa bấm được phím 1, điện thoại đã bị một bàn tay lớn cướp đi.
"Anh trả lại cho tôi!" Tô Lam chìa tay ra muốn cướp lại điện thoại của mình.
Một cánh tay của Quan Triều Viễn ôm lấy eo cô, một tay khác giơ lên, dù cô đang đi giày cao gót và nhón chân lên nhưng cũng không với đến.
"Anh mau trả điện thoại cho tôi, nghe thấy chưa?" Tô Lam tức giận hét lên.
Anh lại cúi đầu nhìn dáng vẻ tức giận của cô, khóe môi nhếch lên, trên mặt nở một nụ cười trêu tức.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt anh, Tô Lam mới ý thức được lúc này cô đã bị anh ôm vào lòng. Vậy nên, một giây sau, hành động giành lại điện thoại trở thành giãy khỏi lòng anh.