Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Tô Lam cười khẩy xoay người nhìn Quan Triều Viễn, nói: “Anh cho là em phải đi gặp cô ta sao? Cô ta muốn làm gì? Tiếp tục ra oai với em hay là muốn nói với em có làm ma cũng không tha cho em?”



Quan Triều Viễn cúi đầu không nói gì, im lặng một lúc lâu.



Tô Lam tức giận ngồi bên giường, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Cô ta đến cuối đời rồi, nếu anh muốn đi cùng cô ta em cũng chẳng phản đối, nhưng em sẽ không đi gặp cô ta.”



Quan Triều Viễn đi tới trước mặt Tô Lam, vươn tay nắm lấy bả vai cô, nói: “Thực ra hai năm qua anh không hề đi gặp cô ấy nữa.”



Nghe thấy thế, Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm.



Bệnh hen suyễn của Phương Ngọc Hoan ngày càng nặng, từ sau chuyện lần trước thì bệnh tình ngày càng xấu đi. Mặc dù Tô Lam chưa từng hỏi, nhưng cô đoán Quan Triều Viễn có đi thăm cô ta, mặc dù anh cũng rất hận cô ta, nhưng Phương Ngọc Hoan đã không còn người thân nào khác, Quan Triều Viễn luôn thanh toán viện phí cho cô ta, còn thuê người chăm sóc cho cô ta.



Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Lam, Quan Triều Viễn cười khổ nói: “Đời này anh vốn không muốn gặp cô ấy nữa, nhưng ban nãy nhận được điện thoại của bệnh viện, tâm trạng của anh rất phức tạp. Dù sao thì trước đây đã cùng nhau lớn lên, cũng đã từng yêu nhau, thế nên anh vẫn muốn đi gặp cô ấy lần cuối, xem như để cắt đứt hoàn toàn vậy.”



Tô Lam nghe Quan Triều Viễn thở dài, con người anh hiếm khi thở dài, cô cũng hiểu tâm trạng của anh lúc này, dù sao con người không phải cây cỏ, ai mà vô tình được?



“Anh chỉ nói lại tâm nguyện của cô ấy với em, anh biết em không muốn đi, thế nên anh sẽ không ép em.” Quan Triều Viễn bèn nói.



Ngước mắt nhìn vẻ mặt phức tạp của Quan Triều Viễn, Tô Lam biết anh đã thể hiện tình cảm chân thật nhất với mình. Mặc dù suy nghĩ của anh khiến cô hơi khó chịu, nhưng anh không giấu cô mà còn thể hiện tất cả trước mặt cô, anh đang thẳng thắn với cô.



Ngay sau đó, Tô Lam nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên vai cô, nhẹ giọng nói: “Muốn đi thì đi nhanh đi, lỡ như không kịp... sau này sẽ nuối tiếc.”



“Ừm.” Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó ấn lên vai Tô Lam rồi xoay người vội vàng rời đi.



Sau khi Quan Triều Viễn đi, tâm trạng Tô Lam cực kỳ không tốt nên xuống lầu chơi với bọn trẻ.



Mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, Xuân Xuân ngủ rồi mà Tô Lam vẫn chưa bình tĩnh được.



Tô Lam đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, đầu mày cau chặt.



“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé kéo quần cô.



Tô Lam cúi đầu thì thấy Minh An đang đang nhìn cô với đôi mắt to tròn xoe.



Cô cúi người xổm xuống trước mặt Minh An, xoa đầu cậu bé, mỉm cười hỏi: “Sao con còn chưa ngủ?”



“Sao ba vẫn chưa về ạ?” Minh An hỏi bằng giọng non nớt.



“Ba con có việc phải làm, chắc muộn lắm mới về.” Tô Lam trả lời.



Minh An gật đầu: “À, ba bận gì ạ? Chúng ta có thể giúp ba không?”



Nghe thấy thế, Tô Lam mím môi cười: “Chuyện ba làm chúng ta không giúp được, con ngoan ngoãn, mau đi vệ sinh cá nhân rồi lên giường ngủ đi, có biết chưa hả?”



“Biết rồi ạ.” Minh An rất ngoan, gật đầu rồi xoay người vào phòng nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.



Nhìn bóng lưng nhỏ xíu đáng yêu của Minh An, trong lòng Tô Lam đầy yên bình.



Những lời Minh An vừa nói cũng khiến lòng Tô Lam hơi dao động, cô và Quan Triều Viễn sớm đã là một, sau này dù xảy ra chuyện gì họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.



Nhưng chuyện của Phương Ngọc Hoan cũng là chuyện họ nên cùng nhau đối mặt, cô nên theo anh đến lễ rửa tội tâm linh này.



Nghĩ đến đây, Tô Lam lập tức lấy điện thoại ra, gọi vào số của Quan Triều Viễn.



Sau khi điện thoại được kết nối, đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn: “Có chuyện gì sao?”



“Em... Em muốn đến gặp cô ta.” Tô Lam ngập ngừng nói.



Nghe thế, rõ ràng người ở đầu kia điện thoại ngẩn ra, sau đó nói: “Anh bảo Lâm Minh về đón em.”



“Được.” Tô Lam nói, sau đó cúp điện thoại.



Hai mươi phút sau, Lâm Minh lái xe đến.



Nửa đêm, mặc dù trong bệnh viện đèn sáng sủa nhưng lại lạnh lẽo chẳng chút sức sống.



Tô Lam đi trên hành lang lành lõe, trong lòng không bình tĩnh cho lắm.



Cô nghĩ kỹ rồi, cho dù trước khi ra đi Phương Ngọc Hoan có nói ra lời gì không hay đi nữa thì cô cũng không chấp nhặt với cô ta.



Mặc dù chuyện của Minh An khiến cô vẫn còn hận Phương Ngọc Hoan, nhưng cô ta đã gặp quả báo rồi, thử hỏi có gì khiến người ta xót xa hơn khi sắp ra đi mà không có lấy một người thân. Huống hồ còn trẻ như vậy mà cô ta cứ thế chết đi, nói tới thì cũng rất đáng thương.



Lâm Minh dẫn Tô Lam đến trước một phòng bệnh thì dừng lại, đưa tay gõ cửa.



Chẳng mấy chốc, cửa được mở từ bên trong, sau đó Quan Triều Viễn đi ra.



Thấy sắc mặt Quan Triều Viễn vẫn nghiêm trọng, Tô Lam nhìn vào bên trong, khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”



“Anh nói với cô ấy em đồng ý gặp cô ấy rồi, cô ấy luôn gắng gượng đến hơi thở cuối cùng.” Quan Triều Viễn trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.



Nghe thế, Tô Lam nhíu mày rồi sải bước đi vào phòng bệnh.



Vừa bước vào, nhìn thấy mọi thứ trước mặt, da đầu Tô Lam không khỏi tê rần lên.



Nằm trên giường bệnh là một người phụ nữ gầy rộc, trên người đeo đủ loại thiết bị y tế, ánh mắt cô ta trống rỗng, làn da nhăn nheo, đầu tóc rối bù, chân tay bất động, đã thành một người đang chờ ngày chết, gần đất xa trời.



Nhìn thấy cảnh này, mũi Tô Lam bỗng hơi cay.



Mặc dù cô ta là kẻ thù của cô, nhưng nhìn thấy một người chịu tội thế này, Tô Lam không thể nào hận cô ta nổi nữa, trái lại trong lòng còn hơi xót xa.



“A...” Nhìn thấy Tô Lam, rõ ràng ánh mắt Phương Ngọc Hoan sáng lên, sau đó khó khăn nói: “Cô... vẫn đến.”



Có thể nhận ra, nhìn thấy cô, cô ta rất vui. Mặc dù Tô Lam không biết cuối cùng cô ta muốn làm gì, nhưng cô biết bây giờ cô ta muốn làm gì cũng không làm được, thế nên cô bước tới hai bước.



Lúc này, Quan Triều Viễn lướt qua Tô Lam đi tới trước giường, vươn tay nắm lấy tay Phương Ngọc Hoan, nói: “Tô Lam đến rồi, có gì cô cứ nói đi.”



Ánh mắt Phương Ngọc Hoan lướt qua Quan Triều Viễn rồi dừng lại trên giường Tô Lam, gắng gượng chút sức cuối cùng: “Tôi... tôi có lỗi với cô, cũng có lỗi với... Minh An. Hãy tin tôi... tôi không ngờ Minh An sẽ... ung thư máu, may mà thằng bé... chữa khỏi rồi.”



Lúc nói đến đây, có lẽ vì quá mệt nên Phương Ngọc Hoan nghỉ một lúc.



Tô Lam cũng nghĩ có lẽ cô ta muốn sám hối với mình, chẳng phải người sắp chết hay nói lời tốt lành sao? Có lẽ cô ta muốn an tâm rời đi nhỉ?



Nghỉ một lúc, Phương Ngọc Hoan lại khó khăn nói: “Tôi không dám mong cô... tha thứ, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô... câu xin lỗi. Cô có tha lỗi cho tôi hay không... cũng không sao cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK