Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đó, Tô Lam cố gắng tránh những lúc ở riêng với Quan Triều Viễn.
Anh đi thành phố, cô bèn dành nhiều thời gian để ở nhà cùng Minh An và Xuân Xuân; anh trở về, Tô Lam bèn bận rộn tối mặt tối mũi, có đôi khi còn lấy cớ công việc chuẩn bị cho văn phòng kế toán quá bận để ngủ một đêm ở chỗ Kiều Tâm gần đó.
Khi thật sự không tránh được, Tô Lam cảm thấy giữa mình và Quan Triều Viễn cũng đã là cùng giường khác chí hướng, không tìm lại được cảm giác trước đây.
Tối hôm đó, Minh An và Xuân Xuân đều đã ngủ, sau khi Tô Lam tắm rửa xong bèn mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm.
Tô Lam mới vừa đi đến trước giường, sau lưng đã có hai cánh tay rắn chắc vòng lấy eo của cô.
Cô lập tức trở nên căng thẳng, cơ thể hơi cứng đờ.
"Em làm sao vậy?" Cảm nhận được sự kháng cự của cơ thể cô, Quan Triều Viễn đứng ở phía sau cô không khỏi nhíu mày lại.


"Hơi mệt." Tô Lam giả vờ như rất mệt mỏi.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn tránh làm chuyện vợ chồng với anh, không phải trốn tránh anh, chỉ là lấy cớ đến tháng, hôm nay không thể tránh được nữa, chỉ có thể nói mình rất mệt mỏi.
Người đứng sau vẫn chưa từ bỏ ý định, cúi đầu hôn mấy cái lên trên gáy cô, sau đó thấp giọng hỏi ở bên tai cô: "Đã bao lâu chúng ta không ở cùng nhau rồi? Em không muốn anh sao?"
Từ lần trước sau khi nhìn anh thấy anh ăn cơm với một cô gái trẻ tuổi ở thành phố, có thể nói Tô Lam rất lạnh lùng với anh, còn Quan Triều Viễn thì vẫn đối xử với cô giống như trước đây.
Xem ra Lâm Minh rất nghe lời, không hề nói chuyện đó cho anh biết. Nói thật, Tô Lam vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, có lẽ đa phần là không muốn đối mặt. Nhưng lại không cởi bỏ được nút thắt ở trong lòng mình.
Tô Lam không có chút phản ứng nào đối với sự nhiệt tình của Quan Triều Viễn, giơ tay đẩy anh ra, nói: "Triều Viễn, em thật sự rất mệt mỏi, không có một chút hứng thú nào cả!"
Nói xong, Tô Lam bèn xoay người đi lên giường.


Nhìn thấy Tô Lam lạnh nhạt với mình như vậy, Quan Triều Viễn có chút không hiểu gì.
Sau đó, anh bèn ngồi xuống bên giường, vươn tay nắm chặt tay của Tô Lam và nói: "Có phải gần đây anh quá bận rộn nên lạnh nhạt với em?"
"Không phải, em cũng rất bận mà." Tô Lam trở mình, không muốn đối diện với ánh mắt của anh.
Quan Triều Viễn vẫn không chịu bỏ qua, mặt ghé sát lại gần bên tai cô: "Không đúng, thái độ của em không đúng, có phải anh đã làm sao chuyện gì rồi không? Hay là anh quên chúc mừng ngày lễ nào đó? Gần đây thật sự là anh rất bận, nếu như anh quên cái gì, em nhất định phải nhắc nhở anh!"
Giờ phút này, trong lòng Tô Lam lại chỉ cảm thấy Quan Triều Viễn rất giả dối.
Một mặt anh có thể anh anh em em với cô gái trẻ tuổi kia, vì cô ta mà thường xuyên chạy đến thành phố. Nhưng sau khi trở về lại dịu dàng quan tâm cô, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Quan Triều Viễn ơi Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh đang chơi trò gì? Đây là anh không muốn kết hôn, chỉ muốn dạo chơi nhân gian à?


Trong đầu nghĩ tới đây, trái tim Tô Lam như bị người ta dùng dao khoét ra, đau đến mức khiến cô không thở nổi.
Sau đó, Tô Lam không muốn tiếp tục giả vờ với anh nữa, tuy rằng cô rất luyến tiếc gia đình bốn người ấm áp của hiện tại, nhưng trời sinh cô đã không phải là một người biết diễn kịch!
Một lát sau, Tô Lam chợt ngồi dậy.
Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, nói: "Em cảm thấy người dạo này không bình thường hẳn là anh mới phải?"
"Lời này của em là có ý gì?" Quan Triều Viễn do dự một lát, sau đó nhíu mày hỏi.
Tô Lam không khỏi cười lạnh nói: "Quan Triều Viễn, chắc hẳn anh biết rất rõ lời em nói có ý gì, anh đừng tiếp tục giả vờ ở trước mặt em nữa được không? Bây giờ anh khiến em cảm thấy anh rất giả dối!"
"Giả dối?" Nghe thấy từ này, Quan Triều Viễn sửng sốt, sau đó vừa buồn cười vừa tức giận mà nói: "Không ngờ em lại dùng từ này để hình dung anh?"
Nhìn thấy anh vẫn còn giả vờ, Tô Lam bèn hất cằm lên nói: "Được, vậy em nhắc nhở anh, gần đây cứ hai ngày ba bữa anh lại chạy đến thành phố, rốt cuộc là vì chuyện gì?"


"Giả dối?" Nghe thấy từ này, Quan Triều Viễn sửng sốt, sau đó vừa buồn cười vừa tức giận mà nói: "Không ngờ em lại dùng từ này để hình dung anh?"
Nhìn thấy anh vẫn còn giả vờ, Tô Lam bèn hất cằm lên nói: "Được, vậy em nhắc nhở anh, gần đây cứ hai ngày ba bữa anh lại chạy đến thành phố, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Nghe vậy, khí thế kiêu ngạo của Quan Triều Viễn lập tức giảm xuống.
Thấy anh không lên tiếng, Tô Lam cười lạnh nói: "Tại sao không nói chuyện nữa? Có phải là em nói trúng rồi không?"
Hai tay của Quan Triều Viễn xoắn lại với nhau, có thể thấy là đang rất đắn đo. "Tô Lam, một thời gian nữa anh sẽ cho em một lời giải thích hợp lý."
Nghe thấy lời này, Tô Lam khẽ gật đầu một cái đầy khó khăn: "Được, vậy thì em chờ lời giải thích của anh. Nhưng trước khi anh cho em một lời giải thích hợp lý, chúng ta vẫn nên chia giường ngủ đi."
Nói xong, Tô Lam xuống giường, xỏ dép đi ra bên ngoài.
Vừa đi được hai bước, cổ tay đã bị người đứng phía sau giữ lấy.
"Em đi đâu?" Lông mày của Quan Triều Viễn đã nhăn tít lại.


"Em đi ngủ ở phòng ngủ phụ!" Tô Lam nặng nề hất tay Quan Triều Viễn ra, sau đó bèn xoay người đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Nằm ở trong phòng ngủ phụ, Tô Lam đã khóa trái cửa lại, bởi vì cô không muốn mất nguyên tắc rồi để anh đi và, sau đó lại xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Ánh mắt của Tô Lam nhìn chằm chằm lên trần nhà, lời lúc nãy anh nói có ý gì?
Một thời gian nữa sẽ cho cô một lời giải thích hợp lý? Thế nào là lời giải thích hợp lý? Chẳng lẽ bây giờ anh đã bàn chuyện cưới xin với cô gái trẻ kia rồi?
Một thời gian nữa, có phải là anh muốn nói cho cô biết tin vui của bọn họ đúng không?
Nghĩ tới đây, Tô Lam vừa tức giận vừa đau lòng.
Nhưng nghĩ đến hai bé con đang ngủ say ở tầng dưới, cô biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc đau lòng, cô phải nhanh chóng nắm chặt khoảng thời gian này để khai trương văn phòng kế toán, tốt nhất là có thể đưa văn phòng vào quỹ đạo, sau này cô sẽ có thể tranh thủ được quyền nuôi dưỡng hai đứa bé.


Từ hôm sau, Tô Lam bắt đầu dốc hết sức lực, cuối cùng vào lúc nửa tháng sau, văn phòng kế toán của Tô Lam đã chính thức khai trương!
Tô Lam, Kiều Tâm, Tiểu Ninh và hai nhân viên khác hợp thành một nhóm nhỏ.
Ngày khai trương, Tô Lam mặc một bộ váy công sở màu đỏ rượu, vừa già dặn vừa hân hoan.
Kiều Tâm đi từ bên ngoài vào, vừa đi vừa phàn nàn: "Cậu nói xem hôm nay chúng ta khai trương, ấy vậy mà đối diện cũng khai trương, tớ thấy là Hồ Mỹ Ngọc kia đang muốn cố ý gây chuyện thì có!"
Tô Lam nhìn xuyên qua cửa kính ra bên ngoài, quả nhiên bên đối diện có rất nhiều người lui tới, ngoài cửa cũng bày đầy các loại lẵng hoa, vô cùng náo nhiệt.
"Hôm nay là ngày hoàng đạo, chẳng lẽ chỉ chúng ta có thể khai trương, người khác không thể khai trương à?" Tô Lam lại nhẹ nhàng cười nói.
Kiều Tâm liếc nhìn những lẵng hoa ở phía đối diện kia, bĩu môi nói: "Chuẩn bị nhiều người và lẵng hoa như vậy, nhất định là muốn ra oai với chúng ta."


Tô Lam lại không để ý lắm, nhìn sang những người ra ra vào vào công ty của Hồ Mỹ Ngọc ở bên ngoài kia và nói: "Bọn họ mở công ty bảo hiểm, đương nhiên là cần nhộn nhịp, chỉ cần là người đi vào thì đều có thể mua bảo hiểm. Chúng ta là văn phòng kế toán, nếu như không có nhu cầu về mặt này thì dù cậu có mời người ta, người ta cũng sẽ không đi vào."
"Nhưng mà trước cửa văn phòng chúng ta không có lẵng hoa nào cả, thế này thì có vẻ vắng tanh quá, chi bằng tớ đi ra phố mua mấy lẵng về tô điểm bên ngoài?" Kiều Tâm thấp giọng nói.
"Tớ nghĩ là không cần đâu." Tô Lam cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK