Kế đó, Tô Lam sải bước đi về phía trước.
Lâm Minh thấy vậy, lập tức giơ tay muốn ngăn Tô Lam lại.
Tô Lam lại gạt tay anh ta ra, sải bước đi đến lối ra vào.
Vừa bước vào, mắt Tô Lam đã nhìn thấy cả một thế giới trong suốt như cung điện thủy tinh.
Nơi này, đâu đâu cũng là ánh đèn rực rỡ và pha lê, dường như màn đêm bên ngoài và ánh đèn vạn nhà cách đây rất xa, rất xa, nơi này như cung trăng giữa bầu trời đêm.
Bên trong nhà hàng xoay là tiếng nhạc du dương, mười mấy chiếc bàn đều thiết kế bên cạnh cửa sổ, mỗi chiếc bàn là ít thì hai người, nhiều thì ba bốn người, đa số đều là cặp đôi đang nói chuyện riêng với nhau, tuy có mười mấy người cùng lúc ăn cơm với nhau nhưng vẫn tĩnh lặng như cung trăng.
Môi trường như vậy đã làm Tô Lam ngạc nhiên, cũng khiến cô ngừng bước lại, mọi người đang ăn cơm, không ai chú ý đến Tô Lam đang đứng bên ngoài.
Tô Lam nhìn một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy người cần tìm đang ngồi ở vị trí cách chỗ cô đứng rất xa.
Khi thấy người ngồi đối diện Quan Triều Viễn thì cuối cùng Tô Lam cũng hiểu ra!
Đó là một cô gái tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ăn mặc thùy mị, dáng vẻ ngọt ngào, đôi mắt hạnh hấp dẫn người nhìn.
Có lẽ cô ấy thích người trước mặt, vì ánh mắt luôn nhìn hướng về người trước mặt, còn cười tươi như hoa, đôi lúc lại gắp thức ăn cho người đối diện.
Tô Lam thấy cô gái trước mắt thì nắm chặt tay lại, cảm giác như tim thắt lại.
Thì ra đây là chuyện mà anh bận rộn ở thành phố, chả trách vài ba ngày lại chạy đến thành phố, nói gì mà ba mẹ bất hòa, sức khỏe mẹ không tốt, thì ra tất cả chỉ là lý do thoái thác!
Tuy Tô Lam không dám tin những gì trước mắt mình đều là sự thật nhưng sự thật là sự thật, không thể biện minh.
Tô Lam sững người nhìn chằm chằm vào hai người họ tầm hai phút rồi quay người rời đi.
Vì Quan Triều Viễn quay lưng với họ nên anh không hề nhìn thấy cô, còn cô gái đó thì không quen biết cô vì thế Quan Triều Viễn không hề biết cô đã đến.
Thật ra, cô rất muốn qua đó chất vấn anh, người phụ nữ này là ai. Nhưng cô không làm vậy, vì cô thấy không cần thiết, tuy lòng cô đã sắp vỡ vụn rồi.
Cô sợ cô sẽ rơi nước mắt trước mặt anh, cô không muốn rơi nước mắt trước người phụ nữ khác.
Mà hình như cô cũng không có tư cách để qua đó chất vấn, vì cô là gì của anh đây? Vợ trước? Ha ha, một thân phận gượng gạo.
Anh vẫn luôn không chịu tái hôn với cô, thì ra là vì nguyên nhân này, tim Tô Lam phút chốc rơi xuống đáy vực.
Tô Lam quay người đi ra ngoài, mơ màng ấn thang máy, cảm giác đầu óc trống rỗng.
Lâm Minh chạy theo, liên tục nhỏ giọng giải thích: “Cô Tô, không phải như cô nghĩ đâu, tổng giám đốc Quan có nỗi khổ.”
Tô Lam nghe vậy thì lạnh lùng cười: “Nỗi khổ? Có nỗi khổ gì? Lẽ nào có người ép anh ấy đến nhà hàng tình nhân ăn cơm với cô gái đó?”
Tay Tô Lam chỉ lên bức tranh tuyên truyền, hình ảnh trên bức tranh tuyên truyền đó huyền ảo mơ mộng như những cặp tình nhân trong nhà hàng xoay như cung trăng.
Lâm Minh cau mày nói: “Cô Tô, tôi giúp cô tìm khách sạn, để tổng giám đốc Quan tự đi giải thích với cô được không?”
Lúc này, thang máy đến, Tô Lam cười khổ nói: “Còn gì để giải thích nữa? Thật sự không cần đâu.”
Nói xong, Tô Lam quay người đi vào thang máy và bấm tầng.
Cửa thang máy đóng lại, mặt của Lâm Minh bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Sau đó, trong phút chốc nước mắt Tô Lam rơi ra.
Cô đã nhịn rất lâu, tuy chỉ vài phút nhưng đối với cô như một thế kỷ.
Khi trước mặt không còn ai, nước mắt cô mới rơi ra, Tô Lam giơ tay lau nước mắt, không hiểu tại sao Quan Triều Viễn lại đối xử với mình như vậy?
Nếu như không yêu cô, vậy tại sao không buông tha cho cô? Còn giữ cô ở bên cạnh anh? Lẽ nào chỉ vì giữa hai người họ có hai đứa trẻ sao?
Nhất thời, Tô Lam rất kích động.
Cô hơi hối hận tại sao ban nãy lại không đi qua đó chất vấn anh, tiện thể hất rượu trên bàn lên mặt anh.
Trước đây, tính cách cô chính là như vậy, yêu ghét rõ ràng,
Bây giờ, lòng cô rất mệt, cứ như yêu không nổi nữa, hận cũng không hận nổi nữa, chỉ thấy trong lòng rất thê lương.
Một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra, Tô Lam bước nhanh ra ngoài, đi đến sảnh lớn.
Vừa bước xuống bậc thang thì đã có người gọi mình phía sau.
“Cô Tô, đợi một chút!”
Phía sau là giọng của Lâm Minh.
Tô Lam gạt đi nước mắt rồi xoay người lại đối mặt với Lâm Minh dưới ánh trăng.
Lâm Minh đi đến trước mặt Tô Lam, cau mày hỏi: “Cô Tô, trời đã tối rồi, một mình cô muốn đi đâu?”
Tô Lam nhìn ra sự lo lắng trong mắt Lâm Minh, cô cố tỏ ra nhẹ nhàng nói: “Lâm Minh, tôi sẽ không nghĩ không thông, tôi sẽ không quên tôi bây giờ là mẹ của hai đứa nhỏ, chúng nó cần tôi, tôi phải về Giang Châu!”
“Nhưng bây giờ đã tối lắm rồi...” Lâm Minh khó xử nói.
Tô Lam lại ngắt lời anh ta: “Tối nay còn một chuyến xe về Giang Châu, tôi có thể đến kịp.”
“Tôi đưa cô đến trạm xe.” Lâm Minh lập tức quyết định.
“Không cần đâu, chút nữa họ ăn cơm xong, anh còn phải đưa họ về.” Tô Lam ngước mắt nhìn lên nhà hàng xoay lấp lánh trên bầu trời.
Lâm Minh nhìn Tô Lam, không nói gì nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Tô Lam mới nói: “Lâm Minh, đừng nói với Quan Triều Viễn tôi đã đến thành phố, để tôi giữ lại chút tự tôn cuối cùng trước mặt anh ấy.”
“Được.” Lâm Minh gật đầu.
Kế đó, Tô Lam cố gắng mỉm cười rồi quay người biến mất trong cảnh đêm...
Tô Lam ngồi trên chuyến xe đêm, mắt nhìn ra màn đêm đen bên ngoài cửa sổ, trong lòng rối bời.
Gia đình bốn người vừa mới xây nên, tiếng cười nói trong phòng khách tưởng chừng còn vang lên bên tai, cảnh tượng vui đùa của Quan Triều Viễn và Xuân Xuân, Minh An hiện lên trước mắt.
Từng nghĩ hạnh phúc của gia đình bốn người chỉ trong một khoảnh khắc, thậm chí chỉ là một ảo giác, nhưng cho dù là ảo giác Tô Lam cũng không đồng ý vạch trần sự thật này.
Tô Lam đột nhiên coi thường bản thân mình, từ có lúc cô cũng là người không chứa nổi một hạt cát trong mắt, bây giờ lại không có dũng khí qua đó chất vấn anh.
Ánh đèn trong khoang xe mờ tịt, những người khách khác dựa vào ghế để nghỉ ngơi một chút, Tô Lam lại không ngủ, đầu đau như búa bổ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam vội vàng xuống xe.
Kế đó, cô chạy thẳng đến biệt thự, Minh An và Xuân Xuân đang đợi cô, văn phòng kế toán mà lần đầu cô lập nghiệp còn đang trong giai đoạn chuẩn bị căng thẳng, có quá nhiều chuyện đang đợi cô, chuyện tình cảm đã không còn là tất cả trong thế giới của cô từ lâu, cô quyết định đặt chuyện tình cảm qua một bên trước, đặt hết mọi sức lực vào chuyện sự nghiệp trước.