Khoảng chừng rất lâu không nghe thấy giọng nói của Tô Lam nên người ở đầu dây bên kia lên tiếng: "Xin hỏi cô có đang nghe không?"
Giọng nói bên kia nhanh chóng kéo Tô Lam trở về thực tại, cô vội vàng nói vào điện thoại: "Xin lỗi, Triều Viễn chưa từng nhắc tới cô. Còn một chuyện nữa tôi nghĩ cô nên biết, tôi và Triều Viễn đã kết hôn, nên hiện tại cô hãy gọi tôi là cô Quan chứ không phải cô Tô!"
Bên kia không phản bác lại lời nói của Tô Lam, cũng không tranh chấp với Tô Lam qua điện thoại mà nói: "Cô Quan, tôi muốn tâm sự một chút với cô. Không biết chiều nay cô có thời gian không?"
Trong giọng điệu bên kia mang theo vẻ đề nghị, nhìn không giống như kẻ thứ ba đang ép vợ chính thức, hơn nữa giọng nói nhẹ nhàng đó khiến Tô Lam không đành lòng từ chối cô ta được.Nhưng mà Tô Lam hiểu thân phận hiện tại của cô bây giờ, dù đối phương nhẹ nhàng đến đâu thì chắc chắn đều không có ý tốt, cô nói thẳng: "Tôi vốn không biết cô, cho nên chúng ta không có chuyện gì để nói."
Tô Lam nói xong đang định cúp điện thoại, nhưng người ở đầu bên kia lại nhanh chóng nói: "Tôi biết hôm nay gọi điện thoại cho cô là rất đột ngột, nhưng tôi cảm thấy tình hình hiện tại mà cứ tiếp tục thì đối với tôi, cô hay Triều Viễn cũng đều không tốt.” Đối phương khiến Tô Lam cười lạnh: "Lời này của cô là có ý gì? Hiện tại là như thế nào? Hiện tại chúng tôi đang sống rất tốt. Như cô đã nói cô chỉ là bạn gái cũ của Quan Triều Viễn. “Cũ” là thế nào? Chẳng qua là quá khứ thôi, ngay cả khi cô và Quan Triều Viễn khôi phục lại tình nghĩa năm xưa thì cô có thể đến tìm anh ấy chứ không phải đến làm phiền tôi?”
Cảm xúc của Tô Lam có chút kích động, điều này cũng khiến trong lòng cô hoảng sợ không thể giải thích được. Bởi cô nghĩ đến việc mỗi ngày Quan Triều Viễn đến sáng sớm mới trở về, xem ra chắc chắn anh và người bạn gái cũ này đã ở cùng nhau. Nghĩ đến đây, Tô Lam cảm thấy đầu óc tê dại. Phương Ngọc Hoan cũng không quan tâm đến lời nói cứng nhắc của Tô Lam, giọng nói của cô ta vẫn mềm mỏng lạ thường: "Cô nói đúng, nhưng có một số chuyện Triều Viễn không chịu nói với cô rõ ràng nên cô mới không hay biết gì. Cảm giác bị người ta lừa dối và che giấu không dễ chịu chút nào. Tôi nghĩ hai người phụ nữ chúng ta vẫn nên cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, cùng bàn về chuyện này. Hai giờ chiều nay, tôi sẽ đợi cô ở quán cà hai bên bờ trước cửa nhà cô!"
Nói xong, đầu bên kia cúp điện thoại.
Tô Lam ngớ người đặt điện thoại xuống, cả một buổi trưa trong lòng cô đứng ngồi không yên, cô cân nhắc xem có nên đến chỗ hẹn hay không?
Cô muốn gọi điện cho Quan Triều Viễn để hỏi thẳng xem rốt cuộc anh và người phụ nữ tên Phương Ngọc Hoan đã xảy ra chuyện gì, nhưng gọi được một nửa là cô đã cúp máy.
Trên thực tế, không có mối quan hệ vợ chồng thật sự giữa cô và Quan Triều Viễn, chẳng lẽ bây giờ cô dùng thân phận là vợ để truy hỏi anh sao?Cô đâu có tư cách đó, lúc trước ở trên thỏa thuận hôn nhân đã viết rõ ràng rằng cô không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.
Suy nghĩ hồi lâu, đồng hồ điểm khoảng hai giờ thì Tô Lam mới quyết định đi đến buổi hẹn.
Cô biết đi thì nhất định sẽ nghe được những lời cô không muốn nghe, nhưng cô quyết định đi vì cô rất tò mò, cô tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra giữa người phụ nữ đó và Quan Triều Viễn, bây giờ mối quan hệ của họ là gì? Cô vẫn muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó muốn làm gì?
Cô nhớ lúc cô đến nhà cũ ở tỉnh thành, cô đã tình cờ nghe được lời nói của Lục Trang Đài với Quan Triểu Viễn. Lục Trang Đài nói rằng có phải anh vẫn còn chưa thoát khỏi đoạn tình cảm hay không, lẽ nào người mà Lục Trang Đài ngầm nói tới chính là Phương Ngọc Hoan sao?
Có vẻ như Phương Ngọc Hoan chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng của Quan Triều Viễn, vậy anh còn yêu cô ta không?
Khi nghĩ đến điều này, trái tim Tô Lam hoảng loạn không thể giải thích được, cảm giác đè nén và đau đớn này khiến cô khó chịu đến mức không thể tự kiềm chế nổi. Tại sao cô có cảm giác này? Rốt cuộc cô bị sao vậy? Cô không kịp suy nghĩ gì nhiều nữa, Tô Lam thay bộ đồ mà cô đã mặc vào lần đến tỉnh thành, cô dặn dò với mẹ Trần một tiếng, sau đó rời khỏi nhà.
Đến trước quán cà phê, Tô Lam hít sâu một hơi rồi mới bước vào.
Lúc này không có nhiều người tới uống cà phê, Tô Lam vừa ngước mắt thì nhìn thấy ở bên cạnh cửa sổ bên kia là bóng dáng của một cô gái trẻ tuổi.
Khi cô nhìn rõ mặt người phụ nữ kia, Tô Lam lập tức sững sờ đến cứng người!
Sao cô ta trông giống mình vậy? Khuôn mặt trái xoan, lông mày, mũi miệng đều có phần giống nhau, nếu như nói hai người là chị em ruột thì chắc chẳng có ai nghi ngờ gì.
Lúc này, Tô Lam loạng choạng suýt chút nữa thì trượt chân, may mà lúc này người phụ nữ đó không có nhìn thấy cô, cũng không nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô.Dường như vào giây phút này Tô Lam mới hiểu rằng, tại sao đêm đó Quan Triều Viễn lại tự mình đi mở cửa phòng, sau này lại tự mình kết hôn. Có lẽ không phải vì đứa con trong bụng của cô, mà nguyên nhân lớn hơn đó là vì anh coi cô như người thay thế cho bạn gái cũ của mình.
Hiện giờ trái tim Tô Lam vô cùng đau đớn, cô đưa tay vuốt lồng ngực của mình, cảm giác nơi đó như có một con dao đang rạch trái tim cô từng nhát từng nhát.
Hóa ra anh chỉ xem cô là người thay thế thôi, hiện tại Tô Lam không khỏi cười khổ. Thật sự thiệt thòi cho cô khi mấy ngày nay cô tự mình tưởng rằng bản thân mình và Quan Triều Viễn đã bồi dưỡng một chút tình cảm.
Hóa ra mọi chuyện chỉ là trò cười, chỉ là trò cười mà thôi!
Điều anh không bao giờ quên nhất thực sự là bạn gái cũ của anh!
Tô Lam nhìn người phụ nữ đang ngồi đó với ánh mắt săm soi. Cô ta có mái tóc ngắn hơi xoăn, làn da trắng nõn, trang điểm tinh tế, kết hợp với bộ đồ không tay màu trắng đen làm nổi bật lên khí chất. Những món đồ trang sức bằng ngọc trên tai, cổ và cổ tay của cô ta sặc sỡ đến mức chói mắt, có thể thấy được rằng gia đình cô ta hẳn rất giàu có quyền quý, mọi nơi đều thể hiện rõ khí chất cao quý của cô ta.
Cô bạn gái cũ này thực sự rất xinh đẹp và đoan trang, trong cử chỉ cũng mang theo khí chất sang trọng không kém gì Quan Triều Viễn, nếu hai người ở chung một chỗ thì nói rằng họ là một cặp xứng đôi vừa lứa cũng không quá đáng.
Còn về phần cô, nét mặt có thể trông hơi giống người phụ nữ này nhưng cô không có khí chất cao quý được như người phụ nữ này, xem ra cô chính là người thay thế.
Lúc này Phương Ngọc Hoan ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lam đang nhìn cô ta, sau khi xác định được thân phận của cô thì cô ta mỉm cười ra hiệu cho cô.
Mặc dù Tô Lam đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng cô không ngờ rằng mình và bạn gái cũ của Quan Trí Viễn lại giống nhau đến vậy, lúc này trong lòng cô dâng lên một nỗi lo lắng.Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi, không có lý do gì để quay về, huống chi không thể bị người kia áp chế. Giây tiếp theo, Tô Lam kiên định bước về phía trước.
Bước tới trước chỗ ngồi, sau khi Tô Lam ngồi xuống, cô lịch sự nói: "Thực xin lỗi, tôi đến muộn."
Phương Ngọc Hoan mím môi cười: "Không sao, tôi biết cô đang mang thai, hẳn là đi ra ngoài có chút phiền phức."
Nghe được lời này, Tô Lam vô cùng ngạc nhiên. Thậm chí cô ta còn biết về việc mình mang thai, có vẻ như cô ta đã biết mọi thứ về mình rồi? Tô Lam chợt cảm thấy bản thân mình đang đánh một trận chiến không nắm chắc, hoặc là cô vốn không có năng lực để chống lại người phụ nữ mà Quan Triều Viễn vẫn yêu sâu đậm.