Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba, mẹ sao vậy?” Minh An ngạc nhiên hỏi, chăm chú nhìn Quan Triều Viễn đang đỡ Tô Lam.



“Mẹ con uống hơi nhiều.” Quan Triều Viễn trả lời.



“Hồi trước còn tưởng mỗi ba quá chén, hóa ra mẹ cũng vậy.” Minh An gãi đầu.



“Đừng học mẹ con, một người phụ nữ uống quá nhiều thì ra cái gì.” Quan Triều Viễn tức giận.



“Đàn ông và phụ nữ không giống nhau sao, tại sao đàn ông có thể uống nhiều, còn phụ nữ thì không?” Minh An trừng đôi mắt tròn to hỏi.



Quan Triều Viễn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Mau về ngủ đi.”



Minh An không dám nói thêm, lặng lẽ quay người về phòng ngủ.



“Đi thôi, xem con trai cũng cười nhạo em kìa.” Quan Triều Viễn đỡ cả người Tô Lam lúc này không thể cử động.



"Em không đi nổi nữa.” Tô Lam nhắm chặt mắt chỉ muốn nằm xuống.



Quan Triều Viễn vội vàng khom lưng ôm lấy cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng, anh hơi mở miệng phụng phịu nói một câu: “Sau này còn uống nhiều như vậy, xem anh xử lý em thế nào.”



Buổi sáng sớm, bên ngoài toàn một màu trắng xóa, những tiếng chim hót ríu rít đầu tiên đánh thức người trên giường.



Tô Lam mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, sờ đầu vẫn còn hơi đau phàn nàn: “Mới sáng sớm ồn ào cái gì?”



Xoay người định tiếp tục ngủ, đột nhiên một giọng nói uy nghiêm truyền đến bên tai: “Tỉnh rồi?”



Tô Lam sợ hết hồn, mở mắt ra lần nữa thì thấy Quan Triết Viễn đang dựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn cô chăm chú.



Tô Lam cúi nhìn thấy bản thân không mặc gì cả, tiện thể vén chăn thấy anh cũng đang cởi trần giống như mình.



Cô nhắm tịt mắt ngay lập tức, hét toáng lên: “Quan Triết Viễn, anh giở trò lưu manh.”



"Sao anh lại thành giở trò lưu manh?” Cô hét lên khiến tròng mắt anh như cứng lại.



“Thế sao anh không mặc gì?” Tô Lam nắm chặt lấy chăn che trước ngực.



Quan Triết Viễn nhích đến gần, ngón tay chạm vào sợi tóc của cô, nói: “Do hôm qua em nôn ra người anh được chưa? Anh vất vả tắm rửa sạch sẽ cho em, em không cảm ơn còn chỉ trích, thất đức không chứ?”



Nghe anh nói thế, khuôn mặt Tô Lam đỏ hồng lên.



Ngay sau đó quay lưng về phía Quan Triều Viễn, hỏi: “Anh…vừa nói gì? Hôm qua anh giúp em tắm?”



Tô Lam cảm thấy thật xấu hổ, cúi đầu nhìn cơ thể trần như nhộng của mình, tối qua anh giúp cô cởi quần áo, tắm sao?



Chỉ trách hôm qua cô uống quá nhiều, không nhớ nổi chuyện gì. Rượu đúng là thứ hại người, sau này không nên uống nữa.



Lúc này người phía sau lại gần cô từng chút từng chút một, cuối cùng ló ra khuôn mặt từ sau lưng: “Em say không biết gì, cả người bẩn thế, không tắm sao dám cho em lên giường ngủ được?”



“Anh vất vả quá rồi.” Tô Lam lí nhí nói.



Tuy cô đã sinh cho anh hai đứa con, nhưng cả hai cũng chưa cởi mở đến mức không đỏ mặt được không?



Tên đàn ông đáng chết này, nhất định tối qua thừa dịp chiếm không ít tiện nghi của cô, nghĩ lại thật muốn đập đầu vào tường!



"Một từ vất vả là xong hả?” Người phía sau không có ý định buông tha.



Tô Lam quay người lại, hung tợn hỏi: “Vậy anh muốn gì?”



“Hôm qua mất hai tiếng anh mới tìm thấy em, đưa em về, cởi quần áo tắm rửa cho em sạch sẽ, sau đó ôm em lên giường ngủ, một từ vất vả có phải quá ít không? Em không có hành động thực tế nào cảm ơn sao?” Quan Triều Viễn vừa nói vừa ôm eo cô.



Nói tới đây, Tô Lam càng tức giận hơn: “Này, tối qua anh ăn không ít đậu hủ của em, giờ còn muốn em cảm ơn? Anh có tham lam quá không?”



“Đấy là anh trừng phạt em, xem sau này em còn dám ra ngoài uống nhiều rượu thế không.” Nói xong, Quan Triều Viễn giam cầm Tô Lam dưới người.



“Anh vô lý rồi đấy, anh được phép trừng phạt nhưng em không được phép kháng cự.” Tô Lam phản bác.



“Anh là đàn ông, em là phụ nữ, sao giống nhau được?” Quan Triết Viễn tuyên bố đầy bá đạo.



"Đàn ông hay phụ nữ cũng đều là người…” Tô Lam chưa nói hết thì miệng đã bị anh phủ kín, toàn bộ lời trách móc đành nuốt vào trong bụng.



Cuối cùng, Tô Lam mới nãy còn không phục bây giờ bắt đầu xin tha thứ: “Sau này em không ra ngoài uống rượu nữa, anh tha cho em đi, tha cho em,...”



“Không cho em một bài học, em chắc chắn không nhớ nổi.” Quan Viễn Triết thành công chiếm người tuyên bố.



“Đại ca, bài học này em sẽ nhớ mãi…” Tô Lam vốn luôn mạnh miệng lần này lại trở nên mềm yếu, giọng nói của cô cũng bắt đầu khàn đặc.



Rất lâu sau, Quan Triều Viễn nằm trên người Tô Lam thở dốc, Tô Lam giang cả tay chân ra, cả người như muốn mệt lả đi.



Quan Triều Viễn thở mạnh cúi đầu nhìn Tô Lam, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, ngón tay chạm nhẹ lên vành tai cô, trong mắt tràn đầy tình yêu thương.



“Xem ra hôm nay em lại đi muộn rồi.” Tô Lam chán nản nói.



Bây giờ cả người cô mỏi nhừ, vô cùng buồn ngủ, nhìn sắc trời bên ngoài hiện tại chắc cũng tầm tám giờ.



Quan Triết Viễn nghịch vành tai cô, nói: “Hình như em chưa tỉnh rượu, hôm nay là thứ bảy.”



Vừa nghe thế Tô Lam trợn tròn mắt nhìn, vui mừng nói: “Em quên mất, vậy tốt quá, có thể ngủ tiếp tồi.”



“Nếu em không cần đi làm, vậy chẳng phải chúng ta tiếp tục lên lớp sao?”



Tròng mắt Quan Triết Viễn như sáng bừng lên trong phút chốc.



Lời này khiến Tô Lam run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng sợ nhìn người bên trên mình, từ chối nói: “Không phải vừa mới…Sao anh lại muốn rồi?”



"Anh muốn bù đắp những gì chúng ta nên làm mấy năm qua.” Quan Triết Viễn kiên định tuyên bố.



Nghe thế, ánh mắt Tô Lam càng trở nên sợ hãi, liên tục xin tha: “Đại ca, đừng mà!”



“Nếu em mệt thì cứ ngủ, anh làm việc anh.” Nói xong, người phía trên Tô Lam lại bắt đầu hành động.



Tô Lam thật sự sợ anh, hét to: “Sao em ngủ được?”



Cô thừa nhận, mới nãy chính cô cũng lún sâu vào đó không kiềm chế được, nhưng bây giờ cô không còn chút sức lực nào nữa hiểu không? Đây đúng là cơn ác mộng mà.



Nhưng anh lại làm không biết mệt, hơn nữa còn rất thích thú, Tô Lam biết cô chạy không thoát nổi móng vuốt ác quỷ này, đành nhẫn nhịn chịu đựng.



Cả giường đều bị anh làm đến lung lay, đột nhiên ai đó bên ngoài đẩy cửa, một bóng người nhỏ bé vừa chạy vào vừa la hét.



“Ba, mẹ!”



Bỗng nhiên Minh An xông vào, dọa Quan Triều Viễn với Tô Lam giật nảy mình.



Tô Lam sững sờ một lát, Quan Triều Viễn nhanh tay nhanh mắt lật mình từ trên người Tô Lam xuống, kéo chăn lên cao.



“Ba mẹ, hai người đang chơi trò gì thế?” Minh An đứng cảnh giường, cảm giác có gì đó kỳ lạ trước cảnh tượng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK