Cô và Quan Khởi Kỳ đã không còn liên quan gì nữa rồi, nhưng anh ấy vẫn giúp đỡ cô như trước, còn là âm thầm giúp đỡ, cô nhớ Diệp Vĩnh Thành nói đã đồng ý với đương sự sẽ không tiết lộ người này. Nói thật, tuy rằng lần trước Quan Khởi Kỳ đã làm ra hai chuyện hồ đồ, nhưng với sự hiểu biết của Tô Lam với anh ấy thì anh ấy thật sự không phải người xấu, cũng không phải là người vì mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, nhưng những chuyện anh ấy không thể khiến mình tiếp tục ở bên cạnh anh ấy được nữa.
Vốn cứ nghĩ mình và anh ta không còn liên quan gì nữa, nhưng không ngờ rằng bản thân vẫn chưa có thể độc lập giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống và công việc của bản thân mình, vẫn còn cần sự giúp đỡ của anh ấy, vì vậy, lòng Tô Lam có hơi buồn phiền, cảm thấy lại nợ Quan Khởi Kỳ một ân tình, cô không muốn vì lần giúp đỡ này mà mối quan hệ của mình và Quan Khởi Kỳ dây dưa không dứt lần nữa. Vì thế, Tô Lam cầm điện thoại lên, ra ngoài gọi điện thoại cho Quan Khởi Kỳ, muốn nói rõ ràng với anh ấy, sau này đừng nhúng tay vào chuyện của mình nữa, hơn nữa nhất định phải nói chuyện lạnh lùng một chút, cắt đứt mọi suy nghĩ trong lòng anh ấy, vì chỉ có như vậy thì sau này anh ấy mới có thể yêu lại từ đầu, bắt đầu lại cuộc sống mới, vậy thì gánh nặng trong lòng mình mới nhẹ được một chút.
Ngay vào lúc Tô Lam cầm điện thoại lên vẫn chưa đi ra khỏi cửa thì chị Tiểu Lệ của văn phòng đột nhiên gọi điện thoại nội bộ đến, rồi nói vọng tới bóng lưng của Tô Lam: “Tô Lam, Linda gọi cô đến phòng làm việc một chuyến!”
Nghe vậy, Tô Lam dừng bước, ngơ ra.
Cô quay đầu hỏi: “Linda gọi tôi?”
“Đúng, gọi cô lập tức qua đó.” Chị Tiểu Lệ gật đầu.
“Được rồi.” Tuy rằng không biết Linda tìm mình làm gì nhưng Tô Lam vẫn phải nhanh chóng qua đó, gác lại chuyện gọi điện thoại cho Quan Khởi Kỳ. Linda là giám đốc kinh doanh của toàn bộ công ty kế toán Khải Hàng, là cấp trên của Tôn Ngọc Như, tình huống bình thường sẽ không cho gọi nhân viên bình thường đâu, trừ khi có chuyện gì đó lớn, vì thế nên Tô Lam cũng lo lắng ít nhiều, không biết Linda Lâm gọi mình qua đó làm gì.
Khi ngồi trong phòng làm việc của Linda Lâm, Linda đã đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới.
Tô Lam có hơi giống ngồi trên đống lửa, không hiểu Linda có ý gì.
Tô Lam vừa định mở miệng, Linda Lâm đã cười nói: “Lần này bản thảo dự toán của Capgemini cô biểu hiện rất tốt, vì thế tôi duyệt trước cho cô làm chính thức rồi.”
Nghe vậy, Tô Lam ngơ ra. Sau đó cười nói: “Cảm ơn.”
Nhưng, trong lòng lại không vui vẻ bao nhiêu, vì cô vẫn đang suy nghĩ đến việc rốt cuộc có nên tiếp tục công việc này không. Môi trường làm việc nơi này đúng là không tốt lắm, cấp trên là Tôn Ngọc Như, đồng nghiệp là Lam Dịch Bân, còn có biết bao nhiêu đồng nghiệp nữ có thành kiến với cô nữ, khiến cô có rất nhiều áp lực, từ sau khi tốt nghiệp đại học ra ngoài làm việc cô chưa từng làm việc trong môi trường phức tạp như vậy, nhưng ít nhất cô cũng phải kiên trì đến cuối tháng, dù sao thì tiền lương tháng này vẫn chưa đến tay.
Kế đó, Linda điềm đạm trò chuyện với cô, tuy rằng Tô Lam cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn trò chuyện cùng.
Linda Lâm là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, bình thường làm việc rất nghiêm túc, vì thế người khác đặt cho biệt danh là La sát mặt ngọc, cô ấy và mình nói về chuyện thường ngày ở nhà thật khiến cho người khác khó bề tưởng tượng.
“Tô Lam, tôi thấy sơ yếu lý lịch của cô đã từng làm việc ở Thịnh Thế?” Sau khi nói xong một số việc thường ngày ở nhà, Linda cười hỏi.
Tuy rằng Tô Lam không biết lời này của đối phương có ý gì, nhưng mà vẫn gật đầu: “Đúng vậy, rất lâu trước đó rồi.”
“Ban đầu cô ở Thịnh Thế làm chức vụ gì?” Linda hỏi.
“Ừm, trợ lý Giám đốc bộ phận.” Tô Lam trả lời.
Nghe vậy, Linda gật đầu, hỏi: “Bình thường cô và ... Tổng giám đốc Quan có tiếp xúc nhiều không?”
“Hả?” Đột nhiên nghe đến những lời này, Tô Lam nghi ngờ nhìn về phía Linda.
Chỉ thấy dường như mặt của Linda hơi mất tự nhiên: “Cô đừng lo lắng, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, án kiện trong tay cô có thể thuận lợi thông qua vì tổng giám đốc Quan đã bỏ ra không ít công sức.”
“Cô nói Quan Triều Viễn nhúng ta vào án kiện trên tay tôi?” Mặt Tô Lam ngập tràn kinh ngạc.
Lúc đầu cô cứ nghĩ là Quan Khởi Kỳ đã giúp mình, lẽ nào không phải Quan Khởi Kỳ mà là Quan Triều Viễn?
Tô Lam vẫn chưa kịp phản ứng lại, Linda đã cười nói: “Có thể khiến cho tổng giám đốc Quan tự mình ra mặt thì tôi nghĩ quan hệ giữa hai người nhất định là không bình thường đúng không?”
Ánh mắt Linda rõ ràng là thăm dò, đương nhiên trong lòng Tô Lam lại thầm mắng Quan Triều Viễn lo chuyện bao đồng.
Nhưng cô cũng không muốn để Linda biết mối quan hệ giữa mình và Quan Triều Viễn, dù sao thì nếu cô tiếp tục ở lại đây làm việc thì không muốn để bất kỳ ai trở thành bia đỡ đạn cho mình.
Vì thế, giây sau, Tô Lam lắc đầu nói: “Linda, tôi nghĩ chắc là tổng giám đốc Quan nể mặt người khác nên mới ra tay giúp tôi? Tôi và anh ta ... không có bất kỳ quan hệ nào.”
Nghe vậy, Linda gật đầu, dường như đang tự nói với mình: “Ồ, xem ra là anh ta nhận sự phó thác từ bạn bè.”
Lúc này trong lòng Tô Lam nghĩ: Chắc là anh ta nể mặt hai đứa con nhỏ của mình mà giúp mình chứ gì? Từ sau lần trước bị mình từ chối thì đã mấy tháng không thấy xuất hiện trước mặt mình rồi. Tô Lam lờ mờ cảm nhận được dường như Linda rất có hứng thú với mối quan hệ giữa mình và Quan Triều Viễn, nhưng bây giờ cô phủ nhận toàn bộ mối quan hệ đặc biệt của mình và Quan Triều Viễn là đúng rồi.
“Có lẽ vậy, có thể là bạn bè tôi thấy tôi ly hôn, một mình nuôi con hơi khó khăn.” Tô Lam nghĩ rồi nói.
Nghe vậy, Linda sững sốt nhìn Tô Lam rồi nói: “Cô ... ly hôn rồi? Còn nuôi con?”
“Đúng vậy, vì thế tôi mới liều mạng làm việc, cô cũng biết phụ nữ ly hôn nuôi con rất khó khăn.” Tô Lam không phải muốn nhận được sự cảm thông của Linda, mà là muốn loại bỏ nỗi lo của cô ấy. Kế đó, Linda càng nhiệt tình với mình hơn, còn nói Tô Lam nuôi con một mình không dễ dàng, nên chăm sóc, Jessica nên chú ý một chút, đợi đến lần sau nếu như có danh sách thăng chức thì sẽ giúp đỡ Tô Lam để ý, tóm lại nói rất nhiều lời tốt bụng xong mới thả Tô Lam đi.
Ra khỏi phòng làm việc của Linda, Tô Lam nghe được thư ký của Linda đang gọi điện thoại, mà nội dung điện thoại lại khiến cô có được phát hiện mới.
“Xin hỏi có phải trợ lý Lâm không? Tôi là thư ký của Linda bên Khải Hàng, tôi đã giúp Linda đặt bàn của nhà hàng xoay trong khách sạn Quốc tế, phiền anh chuyển lời cho tổng giám đốc Quan, 7 giờ tối nay, Linda sẽ đợi trước của khách sạn Quốc tế.” Tô Lam vừa đi về phía trước vừa nghe nội dung của cuộc điện thoại. Không khỏi nhíu mày, lòng nghĩ: Nhà hàng xoay trong khách sạn Quốc tế là nơi vô cùng cao cấp và lãng mạn, giá cả không những đắt đỏ mà phải đặt trước vị trí ít nhất một tuần, bình thường người đến đó đều là tình nhân.