Chương 283: Con gái quanh quẩn bên gối
Chương 283: Con gái quanh quẩn bên gối
"Tô Lam, em là người trưởng thành rồi, lúc làm chuyện gì mong em hãy thực tế chút được không? Em là người lớn, chịu ấm ức chút cũng không sao, nhưng còn đám nhỏ thì thế nào? Em xem thử xem Minh An và Xuân Xuân trong cảnh như vậy thì sao có thể vui vẻ lớn lên được?" Quan Triều Viễn cau mày nhìn Tô Lam, mong cô có thể thay đổi chủ ý.
Nhưng sao Tô Lam chịu cúi đầu được? Cô tuyệt đối sẽ không nhận bất cứ sự trợ giúp nào từ Quan Triều Viễn. Sau đó, cô lại tranh cãi gay gắt với anh: "Năm ấy, mẹ tôi còn nuôi dạy tôi và em gái trong hoàn cảnh kém hơn vậy nhiều, chẳng phải bọn tôi vẫn vui vẻ lớn lên đó sao? Thứ trẻ con cần nhất là sự ấm áp của gia đình và tình thương của cha mẹ, điều kiện vật chất chỉ xếp sau đó mà thôi, vả lại lúc nhỏ cho bọn nhỏ chịu chút khổ cực cũng là chuyện tốt, bằng không sau này bọn chúng lại chẳng biết khó khăn là gì!"1
"Sao em lại cố chấp như vậy kia chứ?" Quan Triều Viễn vô cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì.
"Đáng lẽ anh phải hiểu rõ tính tôi từ lúc chúng ta mới quen rồi chứ, cần gì phải hỏi câu đó mãi thế?" Tô Lam đáp lời.
"Em..." Câu nói của Tô Lam nhất thời khiến Quan Triều Viễn cứng họng, không đáp lại được, anh thực sự rất muốn đấm một cái vào tường.
Lúc này, Quan Minh An thấy ba mẹ cãi nhau lập tức đứng dậy nói với Quan Triều Viễn: "Ba ơi, con thấy mẹ nói đúng mà!"
Chương 283: Con gái quanh quẩn bên gối
"Người lớn đang nói chuyện, trẻ con chen vào làm gì!" Quan Triều Viễn trút cơn giận lên người Quan Minh An.
Nhưng Quan Minh An chẳng hề sợ hãi, ngẩng lên nói nghiêm túc: "Chẳng phải ba cũng chịu bao khổ cực mới có thể đứng trên người khác hay sao?"
"Sao con lại biết nhiều vậy hả?" Quan Triều Viễn liếc nhìn Quan Minh An.
Quan Minh An hất cằm, nói bằng cái giọng non nớt: "Còn chẳng phải đều do bình thường ba dạy con đó."
Quan Triều Viễn tức đến mức trợn trắng mắt, cuối cùng chỉ đành bất lực, quay người mở cửa rời đi.
Sau khi cửa đóng, Tô Lam lại không nhịn được bật cười.
Thấy Tô Lam cười, Quan Minh An bước đến ôm đùi cô, ngẩng lên hỏi: "Mẹ, mẹ cười rồi, mẹ hết giận rồi đúng không?"
"Sao con biết mẹ giận?" Tô Lam dùng tay xoa đầu Quan Minh An hỏi.
"Vừa nãy khi mẹ cãi nhau với ba, mẹ dữ lắm luôn, từ trước đến giờ, chưa bao giờ Minh An thấy mẹ dữ thế." Quan Minh An mở to hai mắt tròn xoe nói.
Chương 283: Con gái quanh quẩn bên gối
"Thế à?" Tô Lam thả lỏng chân mày, sao cô không biết là mình dữ lắm nhỉ? Mặc dù chỉ cãi mấy câu với Quan Triều Viễn, nhưng cô vẫn kìm nén cảm xúc của mình đó chứ.
"Vâng." Quan Minh An lập tức gật đầu cái rụp.
"Vậy chắc là mẹ nhất thời không làm chủ được cảm xúc đó mà." Lúc này, Tô Lam dịu dàng cười nói.
Quan Minh An chần chừ giây lát rồi lại đột nhiên nói: "Mẹ, Minh An phát hiện ba sợ mẹ lắm!"
Nghe vậy, Tô Lam nhếch mày: "Chỉ nó linh tinh, ba con còn biết sợ ai nữa à?" "Ba con không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mẹ, bởi vì sau mỗi lần cãi nhau với mẹ, đều sẽ ra ngoài tự đấm vào tường. Nếu bố không sợ mẹ thì sao lại chỉ biết trút giận vào tường chứ?" Quan Minh An nhìn Tô Lam bằng đôi mắt to tròn ngây ngô nói.
Nghe vậy, Tô Lam yên lặng không đáp nhưng trong lòng cũng thấy sợ, thậm chí do tác động tâm lí mà còn thấy tay cũng hơi đau.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?" Tô Lam mãi không nói gì, Quan Minh An kéo tay cô hỏi.
Tô Lam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp: "Mẹ đang nghĩ xem nấu gì cho con ăn."
Chương 283: Con gái quanh quẩn bên gối
"Con muốn ăn cơm thịt quay." Quan Minh An lập tức reo lên.
"Được, vậy mẹ đi nấu cho con nhé." Tô Lam véo gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Quan Minh An một cái rồi quay người đi vào phòng bếp.
Hôm nay, lúc nấu cơm, cô không sao an tâm được.
Đầu hè, Tô Lam đã quyết định cho Xuân Xuân cai sữa.
Ban ngày, Tô Lam không cho Xuân Xuân bú sữa mẹ, Xuân Xuân khóc sưng đỏ cả mặt nhưng điều tối kị nhất trong quá trình cai sữa đó là mềm lòng cho con bú, sau đó con nhỏ sẽ mãi chẳng cai nổi. Vậy nên Tô Lam cứ cố chịu đựng, dù Xuân Xuân có gào khóc cỡ nào cũng không cho cô bé bú, thậm chí còn bôi đủ thứ như tiêu và tương lên núm vú cao su. Song Xuân Xuân lại cực kì cứng đầu, dỗ thế nào cũng không được, cuối cùng biến thành không ăn không uống, không chơi không ngủ, cứ nắm vạt áo Tô Lam không chịu buông.
Tô Lam chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào ương ngạnh đến vậy, tức giận phát vào mông cô bé hai cái nhưng Xuân Xuân vẫn chẳng hề hấn gì mà còn khó dữ hơn.
Hết buổi sáng, Tô Lam thực sự cũng sứt đầu mẻ trán rồi, thấy dáng vẻ khó nhọc của Xuân Xuân cô cũng thấy xót xa nhưng rồi lại tự cổ vũ chính mình: "Tuyệt đối không được cho con bé bú nữa, nếu không lần cai sữa tới sẽ càng khó khăn hơn!"
Chương 283: Con gái quanh quẩn bên gối
Mãi đến tận tối, Kiều Tâm mới tan làm, Tô Lam cũng thấy được cứu tinh.
Thấy Xuân Xuân nằm lì trên sô pha tóm chặt vạt áo Tô Lam không buông, Kiều Tâm không khỏi cau mày: "Cậu thực sự cho con bé cai sữa à?"
"Đã một năm ba tháng rồi, sao còn có thể bú sữa mẹ nữa?" Tô Lam nôn nóng đáp.
"Bú thì cứ bú thôi, cậu cứ nhiễu sự, người ta còn bú đến tận hai tuổi nữa kìa. Đúng không nhỉ Xuân Xuân?" Kiều Tâm cúi xuống bế Xuân Xuân lên nhưng dù cô ấy có dỗ dành thế nào thì Xuân Xuân vẫn cứ gào khóc ầm ĩ.
Kiều Tâm bế Xuân Xuân đi qua đi lại tỏng phòng nửa tiếng, mặc dù tiếng khóc của Xuân Xuân đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa dứt hẳn, hơn nữa còn chẳng có ý định nhượng bộ cứ gọi luôn mồm: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."
"Sao mà đứa nhỏ này cứng đầu quá vậy? Tớ thấy giống y hệt cậu luôn!" Kiều Tâm nhìn Xuân Xuân trong ngực nói.
"Cái tốt không học, lại học cái xấu." Tô Lam bất lực lắc đầu.
"À phải, cậu có tiêm mũi dứt sữa không đấy? Cậu như vậy không ổn đâu, sẽ viêm tuyến sữa."
Chương 283: Con gái quanh quẩn bên gối
Tô Lam sốt ruột cau mày: "Con bé khóc đòi suốt cả ngày như thế thì tớ đi tiêm lúc nào được? Giờ chắc phòng khám cũng đóng cửa rồi, để mai hẵng đi."
"Vậy mai cậu dậy sớm mà đi, tớ có thể giúp cậu trông Xuân Xuân một lúc. Sáng ngày mai tớ phải đi công tác, tầm dăm ba ngày gì đó. Hầy, nếu sớm biết cậu cho Xuân Xuân cai sữa thật, tớ đã dời lịch công tác lại rồi!" Kiều Tâm cau mày nói.
"Cậu cứ yên tâm đi công tác đi, chắc sang ngày mai nó không quậy nữa đâu. Với cả cậu còn phải đi công tác mà kiếm cơm chứ, cái túi xách kia của cậu vẫn đang chờ tiền lương tháng này để chi trả đấy!" Tô Lam lắc đầu cười nói.
Kiều Tâm thực sự chẳng còn sợ sống khổ sống sở nữa rồi, gần đây toàn chi tiêu những số tiền khổng lồ, mấy hôm trước vừa chi hẳn mười nghìn mua lấy một chiếc túi xách đắt tiền khiến Tô Lam trợn tròn cả mắt.
"Tớ đang hưởng thụ cuộc sống đó được chưa? Tớ chẳng muốn giống cậu đâu, ngày nào cũng sống dở chết dở vì hai đứa con." Kiều Tâm nhìn Xuân Xuân trong ngực bĩu môi.
"Đó mới là tình mẹ vĩ đại, cậu cứ làm mẹ đi rồi biết." Tô Lam nhìn Xuân Xuân bằng ánh mắt đầy hiền từ.
"Chắc thế." Kiều Lệ đáp lại sau đó ôm Xuân Xuân tiếp tục đung đưa. Đêm ấy, Xuân Xuân cứ khóc mãi không thôi, cuối cùng may mà đến nửa đêm, cô bé cũng khóc mệt quá rồi ngủ mất.
"Chắc thế." Kiều Lệ đáp lại sau đó ôm Xuân Xuân tiếp tục đung đưa. Đêm ấy, Xuân Xuân cứ khóc mãi không thôi, cuối cùng may mà đến nửa đêm, cô bé cũng khóc mệt quá rồi ngủ mất.
Chương 284: Hai quả bóng của mẹ sưng lên rồi
Chương 284: Hai quả bóng của mẹ sưng lên rồi
Buổi sáng, Tô Lam còn đang say giấc nồng, Kiều Tâm đã gọi cô dậy.
Tô Lam mở đôi mắt còn đang buồn ngủ ra, nhìn Kiều Tâm.
"Nhanh đi tiêm đi, tớ giúp cậu trông Xuân Xuân." Kiều Tâm nói.
"Ừ." Tô Lam gật đầu, sau đó thay đồ, đến phòng khám bên ngoài khu nhà để tiêm.
Nhưng không may thay, hôm nay, trên cửa phòng khám lại dán một tờ giấy, hôm nay nhà bác sĩ có việc, tạm nghỉ một hôm.
Thấy tờ giấy này, Tô Lam có hơi phiền muộn, dù gì cũng đã không cho con bú suốt một ngày một một đêm rồi ngực cô căng phồng, đau đớn vô cùng.
Nhưng Tô Lam nhìn đồng hồ, nếu đến phòng khám khác tiêm thì kiểu gì cũng phải mất hơn nửa tiếng nữa, Kiều Tâm chắc chắn sẽ muộn giờ tàu hỏa.
Vậy là Tô Lam chỉ đành quay đầu đi về.
Lúc về đến nhà, Xuân Xuân vẫn còn đang ngủ, Kiều Tâm hỏi ngay: "Đã tiêm chưa?"
Chương 284: Hai quả bóng của mẹ sưng lên rồi
"Tiêm rồi." Tô Lam biết nếu cô nói chưa tiêm, chắc chắn Kiều Tâm sẽ ép cô phải đi tiêm ngay, ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không nên gây rắc rối cho cô ấy nữa, phải để cô ấy an tâm đi công tác.
Quả nhiên, Kiều Tâm vừa nghe Tô Lam đã tiêm rồi thì lập tức kéo vali đi ra ngoài ngay: "Vậy tớ đi đây nhé, có việc gì gấp thì gọi điện thoại cho tớ!"
"Biết rồi." Tô Lam gật đầu.
Hôm nay vừa khéo là thứ bảy, một lúc sau, Quan Triều Viễn gọi tới bảo muốn dẫn Quan Minh An qua đấy, Quan Minh An bảo nhớ cô và Xuân Xuân. Tô Lam vốn định từ chối, dù gì Xuân Xuân cũng đang cai sữa, còn bản thân lại không thoải mái, nếu chăm sóc thêm Quan Minh An nữa chắc sẽ mệt chết mất. Nhưng nghe thấy Đông Đông bảo nhớ cô và Xuân Xuân rồi, cô lại mềm lòng. Dù gì cũng đã qua một tuần rồi, cô cũng nhớ Quan Minh An lắm, nên cuối cùng vẫn để Quan Triều Viễn dẫn Quan Minh An qua.
Do lần trước cô và Quan Triều Viễn đã cãi nhau nên Quan Triều Viễn đã không xuất hiện suốt một tháng ròng.
Lúc anh đưa Quan Minh An đến thì gọi điện thoại báo rồi để Quan Minh An tự đi lên, lúc đón Quan Minh An, có lúc tự anh đến, có lúc lại để Lâm Minh đi, rồi cũng gọi Quan Minh An tự đi xuống, y như đang tránh mặt cô.
Chương 284: Hai quả bóng của mẹ sưng lên rồi
Nhưng Tô Lam cũng chẳng bận tâm, dù gì bây giờ cô cũng chẳng để ý đến nữa rồi, vậy cũng tốt thôi, gặp lại thấy bối rối.
Sau khi Quan Minh An lên đến nơi, Xuân Xuân đã dậy rồi, lại tiếp tục khóc đòi, ngực Tô Lam đau đớn vô cùng, mà Quan Minh An lại vô cùng hiểu chuyện, giúp Tô Lam chăm em gái, còn rót nước cho cô.
Buổi trưa, Tô Lam cố lê thân thể đau đớn dậy nấu xong bữa cơm cho Quan Minh An và Xuân Xuân.
Quan Minh An ăn cơm thịt quay một cách ngon lành, còn Xuân Xuân mặc dù vẫn hờn dỗi, nhưng dù gì cũng đói rồi nên cũng bắt đầu ăn cơm. Lần này cuối cùng Tô Lam cũng có thể thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đến xế chiều, Tô Lam nằm trên giường không động đậy được, ngực cô sưng to, chỉ chạm nhẹ thôi cũng thấy đâu, hơn nữa cả người cô cũng chẳng khá hơn, mắt không tài nào mở ra được. Tô Lam biết bản thân sốt rồi.
Cô uống tạm ít thuốc hạ sốt trước, nhưng hai tiếng sau, triệu chứng không những không suy giảm mà còn càng nghiêm trọng hơn.
Lúc này, Xuân Xuân rúc vào bên cạnh cô lại bắt đầu gào khóc nhưng Tô Lam không còn sức để dỗ con nữa, chỉ có thể nhìn cô bé cau mày đầy đau đớn.
Chương 284: Hai quả bóng của mẹ sưng lên rồi
"Xuân Xuân, mẹ... khó chịu quá, con đừng khóc nữa được không?" Giọng Tô Lam mềm nhũn.
Lúc này, Quan Minh An trông thấy cũng vô cùng hoảng hốt.
Cậu bé cầm lấy bàn tay mũm mĩm bé xíu của Xuân Xuân, không ngừng đưa đồ chơi, đồ ăn cho em bé: "Xuân Xuân, ngoan, đừng quậy nữa, mẹ đang bị bệnh đó biết không?"
"Hu hu... mẹ ơi... mẹ ơi..." Nhưng Xuân Xuân vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô bé quăng hết đồ Quan Minh An đưa cho ra đất rồi không ngừng lôi kéo mảnh áo trước ngực Tô Lam bằng bàn tay bé xíu của mình.
Tô Lam vốn đã tức ngực, giờ lại bị bàn tay bé xíu múp míp của Xuân Xuân chạm vào khiến chân mày cô càng nhíu chặt, miệng cũng bắt đầu rên rỉ thành tiếng.
"Em đừng chạm vào mẹ nữa!" Quan Minh An lo lắng kéo Xuân Xuân ra mép giường.
Xuân Xuân bất mãn, khóc òa lên.
Thấy Xuân Xuân khóc to như, lòng Tô Lam đau thắt, cố sức ngồi dậy nhưng cả người đau nhức không sao ngồi lên được.
Chương 284: Hai quả bóng của mẹ sưng lên rồi
Quan Minh An thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy, chợt ngây ra, sau đó đi tìm điện thoại di động của Tô Lam, trốn trong nhà vệ sinh gọi điện. Cậu bé biết nếu để Tô Lam phát hiện chắc chắn cô sẽ ngăn không để mình gọi cho ba.
Điện thoại kết nối thành công, bên kia đầu dây lập tức nhấc máy nghe.
"A lô?" Nếu không vì chuyện đưa đón Quan Minh An, chắc chắn Tô Lam sẽ không chủ động gọi cho Quan Triều Viễn. Hôm nay anh mới dẫn Quan Minh An đến một hôm mà Tô Lam đã gọi cho anh, chắc chắn là có việc gấp.
"Ba, ba ơi, ba mau đến đây đi, mẹ ốm rồi, Xuân Xuân cứ gào khóc không thôi, chuyện rối hết cả lên rồi!" Ông cụ non Quan Minh An nói vào trong điện thoại.
Đầu dây bên kia vừa nghe Tô Lam ốm, giọng nói cũng căng thẳng hơn: "Mẹ con ốm thế nào?"
Quan Minh An hừ một tiếng rồi nói một cách mơ hồ: "Hai quả bóng trước ngực mẹ sưng lên rồi, Xuân Xuân vừa đụng vào mẹ đã kêu đau!"
"Bệnh gì vậy chứ?" Đầu dây bên kia nghe mà sốt ruột, nhưng lại không hiểu nổi rốt cuộc Quan Minh An đang diễn tả bệnh gì.
Chương 284: Hai quả bóng của mẹ sưng lên rồi
"Bệnh gì vậy chứ?" Đầu dây bên kia nghe mà sốt ruột, nhưng lại không hiểu nổi rốt cuộc Quan Minh An đang diễn tả bệnh gì.
"Con... con cũng không rõ." Quan Minh An rối đến mức vò đầu bứt tai.
"Ba tới ngay đây, con để ý mẹ, tí nữa ba gọi cửa thì ra mở cửa cho ba, đã biết chưa?" Quan Triều Viễn bắt đầu hành động.
"Vâng." Quan Minh An gật đầu lia lịa.
Khoảng mười lăm phút sau, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Tô Lam nằm trên sô pha, sốt đến mơ màng, nghe có tiếng gõ cửa nhưng lại không có sức để bò dậy, thậm chí cô còn chẳng có sức để lo cho Xuân Xuân đang khóc bên cạnh.
Cô thấy tồi tệ vô cùng, mắt cũng ướt nước, không phải vì bản thân đang không khỏe mà là nhìn Xuân Xuân khóc như vậy nhưng cô chẳng thể làm gì được.
Tô Lam mơ màng nhìn Quan Minh An chạy ra mở cửa, cô muốn cản cũng không được. Không biết người ngoài cửa là ai, giờ trong nhà lại chỉ có cô và hai đứa trẻ, vẫn phải chú ý an toàn.
Trong cơn mê man, Tô Lam thấy một người đàn ông cao ráo mặc bộ tây trang đen bước vào, nhìn người đang nằm trên sô pha là cô chăm chú. Sau đó anh đưa tay ra sờ trán cô, cau mày.
Kế đến, anh bế Xuân Xuân đang khóc đòi lên, đưa cho người phụ nữ trung niên phía sau mình và nghiêng người bế bổng cô lên.
Cả người Tô Lam được nhấc lên đột ngột, cô vốn đã đang choáng váng mê man lại thấy trời đất quay cuồng, sau đó, cô mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không biết gì nữa mà trong lòng vẫn lo cho hai đứa con của mình.
Tô Lam nghĩ bản thân đã ngủ rất lâu, cũng cảm nhận được bản thân được bọc trong một lồng ngực vững chãi, cô dựa vào phần thịt săn chắc trước ngực anh, thấy dễ chịu và an toàn đến lạ.
Chẳng biết qua bao lâu, cô lại đột nhiên tỉnh giấc! Cô mở to đôi mắt ngái ngủ, thấy trần nhà trắng toát, sau đó ngồi ngay dậy, miệng lẩm bẩm: "Xuân Xuân, Minh An?"