“Chuyện này không giả được, tao lấy nhân cách của tao làm chứng!” Tô Mạnh Cương giơ tay lên thề thốt.
Đương nhiên là Tô Lam và Sở Thanh Diên không tin vào nhân cách của Tô Mạnh Cương nhưng chuyện này đã như vậy rồi, vậy thì không thể là giả được.
Lúc này, Sở Thanh Diên không ngồi được nữa, đứng thẳng dậy nói: “Yên Yên ôm Chi Chi đi tìm người ta tính sổ, có chịu thiệt không?”
Tô Lam thấy Sở Thanh Diên dùng đôi mắt van nài nhìn mình, cô hiểu ý mẹ muốn cô đi cùng.
Tuy Tô Lam biết tính nết của Tô Yên bây giờ, cho dù cô đi thì cô ta cũng nghĩ cô đến xem náo nhiệt nhưng cô không thể không quan tâm đến lo lắng của mẹ, hơn nữa Chi Chi chỉ là đứa trẻ mới hai tuổi hơn thì biết gì chứ?
Cô sợ Chi Chi bị thương vì thế sau đó đành gật đầu nói: “Mẹ, con đi với mẹ.”
“Được, được.” Sở Thanh Diên vui mừng kéo tay Tô Lam.
Sau đó, Tô Mạnh Cương dẫn đường, Sở Thanh Diên và Tô Lam theo sau ông ta đi đến trường bồi dưỡng nơi Trịnh Hạo làm việc.
Trường bồi dưỡng ở lầu sáu trong một tòa nhà lớn, quy mô không nhỏ, chiếm hết ba tầng lầu của tòa nhà này.
Tô Lam vừa bước từ thang máy ra đã nghe thấy tiếng ồn ào, hơn nữa còn có tiếng khóc của trẻ em.
“Đây chắc chắn là tiếng khóc của Chi Chi.” Sở Thanh Diên vừa nghe thấy tiếng này thì đau lòng, Tô Lam cũng sốt ruột trong lòng.
“Nhanh dẫn đường đi!” Sở Thanh Diên gào thét với Tô Mạnh Cương.
Trước giờ Sở Thanh Diên luôn rất dịu dàng, cho dù tức giận cũng chưa từng gào thét qua, lần này Tô Mạnh Cương lại rất ngoan ngoãn, nhanh đi trước dẫn đường.
Đi đến quầy lễ tân của trường bồi dưỡng, chỉ thấy một đám người người vây lấy xung quanh.
Tô Mạnh Cương dắt Tô Lam và Sở Thanh Diên đi qua đám người, chỉ thấy Tô Yên ôm Chi Chi đang khóc trong lòng và chỉ vào cô gái mặc đồng phục đỏ ở quầy lễ tân mắng mỏ.
“Mọi người đến xem đi, con đ này là Khương Tố Quyên, còn trẻ không làm chuyện đàng hoàng, chuyên giành chồng người ta, phá hoại gia đình người ta, khiến cho con cái người ta không có tình yêu thương của ba, rõ ràng là mất nhân tính! Mọi người xem đi, sau này ai cũng đừng để người này đến gần người đàn ông của mình, cô ta là con đ chuyên giành chồng người khác, bò lên giường đàn ông để mua chút quần áo, đồ trang điểm gì đó, vừa đê tiện vừa dơ, nói không chừng trên người còn mắc bệnh lậu gì đó cũng nên!”
Tô Lam nghe Tô Yên mắng những lời này thì mặt hơi đỏ lên.
Nói gì thì Tô Yên cũng là người có ăn học, lại mắng được những lời này, tuy nếu cô gái này có gì đó không rõ ràng với Trịnh Hạo thật thì cô ấy cũng không tốt lành gì, nhưng cô cảm thấy Tô Yên bây giờ như một người phụ nữ điên vậy.
Người xung quanh nghe vậy đương nhiên chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô lễ tân.
Lúc này, cô gái là Khương Tố Quyên đó tức đến thở gấp, dứt khoát đi đến trước mặt Tô Yên, bày ra vẻ heo chết không sợ nước nóng.
“Đúng, cô nói đúng, tôi lên giường với người đàn ông nhà cô đấy thì sao? Cho dù tôi mắc bệnh lậu thì sao? Tôi lây bệnh cho người đàn ông của cô rồi, nhưng người đàn ông của cô có lây cho cô chưa? Người đàn ông của cô trước giờ chưa từng đụng vào cô, cô muốn lây cũng không lây được!” Khương Tố Quyên cười nói.
Mọi người nghe vậy thì khiếp vía!
Ai mà ngờ được cô gái Khương Tố Quyên này lại ngang tàng như vậy, những cô gái bình thường gặp chuyện này có thể tránh thì tránh đi, không thể tránh thì cũng im lặng không nói, đâu giống như cô ta lấy đá chọi đá, hoàn toàn trái ngược với người khác.
“Cô...” Tô Yên bị Khương Tố Quyên chọc tức ói máu.
Tô Yên chỉ Khương Tố Quyên nửa ngày mới mắng được một câu: “Cô đúng là không biết xấu hổ!”
“Tôi không biết xấu hổ cũng không bằng cô, Trịnh Hạo không hề còn chút tình cảm với cô, cô vì không muốn ly hôn với anh ấy mà ôm con nhỏ như vậy đi nhảy cầu, cô là một người mẹ sao? Cô có lo lắng cho mạng của đứa trẻ không? Như hôm nay vậy, tôi nói tôi hại con cô, hại con cô không có tình yêu thương của ba, nhưng cô thì sao? Một người mẹ như cô, ôm đứa con nhỏ như vậy đến đây tìm tôi tính sổ, cô nhìn con bé xem, đã khóc bao lâu rồi? Cổ họng con bé khóc khàn hết cả rồi, cô có nghĩ qua là đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ bị dọa sợ không?” Khương Tố Quyên chất vấn liên hồi.
Tô Yên bất chợt á khẩu.
Tô Lam nghe vậy thì đột nhiên có thiện cảm với Khương Tố Quyên.
Tô Lam tường tận quan sát Khương Tố Quyên, chỉ thấy đầu cô ta không cao, da cũng không trắng lắm, thân hình thì có thể nói là rất thon thả, là một cô gái mảnh mai nhưng cô ta có một đôi mắt trong veo và một chiếc mũi cao rất cá tính.
Hình như cô gái này không trang điểm, cả người trên dưới không có một món trang sức nào, không thể tìm thấy hai chữ diêm dúa nào trên người cô ta, hơn nữa có thể dùng dùng từ sạch sẽ để hình dung, nhất là bím tóc đen dài phía sau đầu đầy sức sống.
Lúc này, Khương Tố Quyên cầm một chai nước, mở nắp đưa trước mặt Chi Chi đang khóc thút thít trong lòng Tử Yên, nói một câu thông cảm: “Em gái nhỏ, uống chút nước đi, khóc khàn cả cổ rồi!”
Chi Chi vẫn chưa hiểu chuyện, nhìn chăm chú vào Khương Tố Quyên rồi giơ tay muốn nhận chai nước đó.
Nhưng Tô Yên nhanh hơn một bước, giơ tay hất chai nước trong tay Khương Tố Quyên xuống đất.
Lúc đầu, Tô Yên điên lên chỉ vào Khương Tố Quyên nói: “Cô bớt giả bộ đi, ai biết được cô có bỏ thuốc độc vào nước muốn hại chết con gái tôi không?”
Khương Tố Quyên tức đến đỏ mặt: “Cô đừng ngậm máu phun người, biết bao con mắt của mọi người nhìn vào, chai nước này là tôi mới mở.”
“Cô làm gì có lòng tốt vậy chứ, bây giờ cô phải trông con gái tôi chết mới đúng, như vậy Trịnh Hạo mới ly hôn với tôi, cô mới được lên chức!” Tô Yên cãi bừa.
Lúc này, Khương Tố Quyên định tiếp tục cãi với cô ấy nhưng suy nghĩ rồi đột nhiên mím môi cười, nói: “Tô Yên, tôi có thể nói cho cô biết, Khương Tố Quyên tôi trước giờ làm gì cũng sẽ không che giấu, bây giờ tôi và Trịnh Hạo ở bên nhau thì sao? Cho dù hai người không ly hôn, tôi cũng sẽ không quan tâm, tôi yêu anh ấy, ở bên anh ấy không cần danh phận, cô có thể không ly hôn, tôi cũng sẽ không ép Trịnh Hạo ly hôn với cô, cô cứ giữ cái danh phận này đến cuối đời đi!”
Lần này Tô Yên đã gặp đối thủ mạnh rồi, Tô Yên thấy mắng hay cãi cũng không thắng được cô ta thì giở giọng uy hiếp: “Cô đúng là không có chút liêm sỉ nào. Được! Tôi đi tìm chủ của mấy người, xem xem cô còn làm việc ở đây được không?”
Ai mà ngờ, Khương Tố Quyên lập tức cởi bộ đồng phục trên người mình xuống, ném thẳng lên quầy lễ tân, nói: “Vừa hay, tôi cũng không muốn làm việc ở đây lâu rồi, cô cứ đi tìm đi!”
Lúc này, Tô Yên đã tức điên lên, xoay người nhìn thấy Tô Mạnh Cương thì nhét Chi Chi vào lòng ông ta, sau đó lập tức xông đến Khương Tố Quyên: “Con đ*, tôi liều với cô!”