Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 285: Anh đi ra ngoài
Chương 285: Anh đi ra ngoài
Lúc này, có một giọng nói uyển chuyển dịu dàng vang lên bên tai cô.
“Em yên tâm, hiện tại Xuân Xuân và Minh An có chị Hồng chăm sóc, bọn chúng đều rất ổn!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tô Lam quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quan Triều Viễn đứng trước mặt mình. Lúc này anh khoác trên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ không thắt cà vạt, cổ áo hơi hở ra, tóc cũng hơi lộn xộn, cằm có chút râu ria, dường như đôi mắt có hơi hốc hác. Tuy nhiên ánh mắt vô cùng dịu dàng của anh lại khiến trái tim cô không khỏi run lên loạn nhịp.
Cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, Tô Lam mới thu hồi ánh mắt của mình. Không thể phủ nhận, anh thật sự rất đẹp trai, hơn nữa vẻ đẹp trai của hiện tại lại không giống với mấy năm trước. Bây giờ trên gương mặt anh mang theo vẻ thăng trầm, ánh mắt lại trở nên sâu xa hơn, trưởng thành hơn so với mấy năm trước, cũng có sức hút của người đàn ông trưởng thành. Hơn nữa vào lúc này, dù là ánh mắt hay là giọng nói của anh đều trở nên vô cùng dịu dàng, khiến cho Tô Lam trở nên điên cuồng.
Được thôi, đây là đang ép cô tuân theo sự chi phối và điều khiển sao? Cô còn lâu mới làm vậy! Trên thế giới này những món đồ càng đẹp đẽ dễ thương lại càng nguy hiểm, ví dụ như hoa anh túc và hoa mạn đà la. Con người cũng vậy, khi xa vào lưới tình của anh, cô sẽ cảm nhận được nỗi đau như hàng vạn mũi tên cắm vào tim mình và nỗi đau đớn muôn đời muôn kiếp không thoát ra được. Nỗi đau này cô đã từng trải qua, cho nên cũng rút ra được bài học.

Chương 285: Anh đi ra ngoài
Tuy nhiên, trên mặt Tô Lam vẫn có hơi ửng đỏ, dù sao thì lúc này cô cũng hơi chột dạ.
Mà Quan Triều Viễn lại quan tâm đến sức khỏe của cô, cho nên không chú ý đến những thay đổi nhỏ bé tinh tế trong tâm trạng của cô.
“Đây là bệnh viện?” Tô Lam nhìn chiếc kim trên mu bàn tay mình, cô đang truyền nước biển.
Quan Triều Viễn gật đầu và nói: “Em bị viêm tuyến sữa cấp tính, cũng may là cơn sốt đã giảm, tuy nhiên bác sĩ nói rằng cần phải truyền dịch một tuần mới được.”
Nghe thấy câu nói này, Tô Lam lập tức cau mày và nói: “Một tuần? Thế thì sao được? Tôi còn phải mang theo Xuân Xuân.”
Quan Triều Viễn nhẫn nại nói: “Tôi biết em đang cho Xuân Xuân cai sữa, cũng may mấy ngày em nằm viện, chị Hồng sẽ giúp em chăm sóc Xuân Xuân vài ngày, đợi đến khi sức khỏe của em ổn rồi, có thể trở về mang theo Xuân Xuân, lúc đó con bé cũng thích nghi được rồi, em xem như vậy có được không?”
Quan Triều Viễn đang nói chuyện với Tô Lam bằng giọng thương lượng. Tất nhiên anh rất hiểu tính cách của Tô Lam, sợ cô sẽ không đồng ý.

Chương 285: Anh đi ra ngoài
Nghe vậy, lúc này Tô Lam vẫn còn có thể cảm nhận ngực mình đau nhói, cúi đầu xuống nhìn, lồng ngực căng phồng, giống như hai cái túi, áo sọc kẻ bệnh viện trên người cũng bị căng đầy lên.
Tình trạng hiện tại của cô thực sự không thể chăm sóc cho Xuân Xuân, hơn nữa còn phải nằm viện để điều trị.
Cô quen chị Hồng, chị ấy đã chăm sóc Minh An từ khi còn nhỏ, là một người tốt, đối xử với trẻ con cũng rất tốt, cho nên giao Xuân Xuân và Minh An cho chị ấy chăm sóc, cô cũng rất yên tâm.
“Hơn nữa chị Hồng rất có kinh nghiệm về chuyện cai sữa, so với bản thân em tự cai sữa cho con còn đáng tin cậy hơn nhiều.” Quan Triều Viễn lại nói thêm một câu nữa.
Nghe thấy lời nói này, Tô Lam lập tức tức giận, ngẩng đầu lên hung dữ tranh cãi: “Sao tôi cai sữa cho con lại không đáng tin?”
Vừa ngẩng đầu, Tô Lam lại nhìn thấy ánh mắt của Quan Triều Viễn đang đảo qua đảo lại trên nửa người cô.
Cô vừa cúi đầu, nhìn thấy hai cái túi trên ngực mình, ngay lập tức mặt cô lại càng đỏ lên giống như con tôm vậy!

Chương 285: Anh đi ra ngoài
Sau đó, cô cả hai cánh tay ôm lấy ngực mình và tức giận nói: “Anh nhìn gì vậy?” Vốn dĩ Quan Triều Viễn chỉ đang nhìn theo ánh mắt của cô nhưng thứ anh nhìn thấy lại là hai ngọn núi rất cao. Bây giờ cô đang ở trong thời kỳ tăng tiết sữa, anh biết đây chỉ là phản ứng bình thường. Vốn dĩ anh cũng chẳng có ý đồ gì khác, nhưng sau khi Tô Lam hỏi, chuyện này lại thành bỉ ổi đê tiện.
Nhìn thấy Tô Lam tức giận, Quan Triều Viễn nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình, xoay đầu ngại ngùng gãi đầu, nói năng một cách quanh co: “Tôi…Tôi không nhìn thấy gì hết.”1
“Anh còn muốn nhìn thấy gì?” Tô Lam chất vấn.
“Tôi…Tôi cũng không muốn nhìn thấy gì, hơn nữa…hơn nữa bây giờ cũng chẳng có gì đẹp mà nhìn.” Quan Triều Viễn nói quanh co, vốn dĩ hiện tại cô đang trong thời kỳ cho con bú, có thể có gì đẹp được?
Tuy nhiên nghe thấy lời nói này, Tô Lam ở bên này lại cảm thấy khó chịu, nói một cách hung dữ: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi…không nói gì hết.” Quan Triều Viễn chịu oan, thật sự không thể giảng đạo lý với phụ nữ.
Lúc này, Tô Lam cau mày, vẻ mặt cũng trở nên méo mó: “Ôi trời!”

Chương 285: Anh đi ra ngoài
“Sao vậy?” Nhìn thấy vậy, Quan Triều Viễn nhanh chóng bước lên trước rồi hỏi han một cách lo lắng.
“Mau đi gọi y tá!” Tô Lam ôm ngực rồi hét lên.
“Sao lại gọi y tá? Tôi đi gọi bác sĩ!” Quan Triều Viễn cũng không biết Tô Lam đang ở trong tình trạng như thế nào, nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng, cho nên không dám lơ là, xoay người rời đi.
“Tôi bảo anh đi gọi y tá, không phải gọi bác sĩ!” Tô Lam hét to ở đằng sau lưng của anh.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn không nghe lời bản thân anh nói, luôn tự suy nghĩ và hành động theo ý mình, cho rằng bản thân mình cần cái gì. Thực ra điều mà cô cần không giống như những gì anh nghĩ.
Nghe thấy tiếng kêu của người ở phía sau, Quan Triều Viễn quay đầu lại, hơi không hiểu lý do vì sao. Tuy nhiên anh cũng chỉ có thể nghe lời cô, gật đầu rồi nói một câu: “Gọi y tá” Nói dứt lời, anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi anh đi, Tô Lam cúi đầu xuống nhìn, áo bệnh viện đã ướt một mảng to. Lúc nãy cô bị tràn sữa khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, chỉ có thể gọi y tá đến giúp cô hút sữa. Nhìn thấy hai cái túi to sưng lên trước ngực mình, Tô Lam thực sự rất buồn rầu.

Chương 285: Anh đi ra ngoài
Một lúc sau, cuối cùng thì y tá cũng đến.
“Có chuyện gì vậy?” Y tá nhìn Tô Lam và truy hỏi.
“Tôi…” Tô Lam vừa mới định trả lời thì nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng sau lưng nữ y tá đó nhìn chằm chằm bản thân cô bằng ánh mắt dò xét.
Nhìn thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bản thân mình, Tô Lâm lập tức nhìn anh và nói: “Làm phiền anh ra ngoài trước đi!”1
Quan Triều Viễn không hiểu vì sao, trong lòng lo lắng không biết Tô Lam đã xảy ra chuyện gì cho nên anh mới nói: “Em nói với cô y tá trước đi, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy!”
“Tôi nói anh đi ra ngoài trước, anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc à?” Hiên tại vốn dĩ Tô Lam cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên cô không khỏi tức giận.
Nhìn thấy thái độ xem thường của Tô Lam, Quan Triều Viễn cau mày, không tiếp tục tranh luận với Tô Lam nữa. Tuy nhiên anh vẫn đứng đó không động đậy, không biết cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh sẽ không đi ra ngoài.
Tô lam nhìn thấy anh cố chấp đứng ở chỗ đó không động đậy, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cô cũng không làm gì được anh.
Sau đó, cô càng quay đầu đi, từ chối nói chuyện với y tá, bảo cô phải nói chuyện thế nào đây? Một người đàn ông như anh cố chấp đứng ở đây, cô làm sao có thể bảo y tá xem tình trạng hiện tại cho mình được.
Lúc này, cô y tá ánh mắt sắc bén, nhìn thấy áo bệnh nhân của Tô Lam bị ướt một mảng to rồi nên cũng đoán ra xảy ra chuyện gì.
Sau đó, cô y tá quay đầu lại nói với Quan Triều Viễn: “Anh kia, làm phiền anh ra ngoài trước đi, người phụ nữ này có chuyện riêng muốn nói với tôi!” Nghe vậy, Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, dường như cũng đoán được điều gì đó. Lúc này anh cũng hơi lúng túng, sau đó gật đầu rồi quay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Chương 286: Kích động
Chương 286: Kích động
Y tá ở lại phòng bệnh chừng hơn một tiếng đồng hồ mới nặn hết sữa của Tô Lam ra.
Vì hì hà hì hục hơn một giờ nên cả người Tô Lam ướt đẫm mồ hôi, cô dựa lưng vào đầu giường thở hổn hển. Cô thầm nghĩ: “Hèn gì ai cũng nói mẹ là một nhân vật vô cùng vĩ đại, làm mẹ quả thật rất vất vả.” Lúc này cô đột nhiên nhớ tới mẹ của mình. Từ sau khi cô hủy hôn với Quan Khởi Kỳ, mẹ cô không còn đếm xỉa đến cô nữa. Tô Lam mỗi ngày đều phải săn sóc Xuân Xuân, cho nên cũng không có thời gian về nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng có gọi vài cú điện thoại, song thái độ của mẹ cô đều dửng dưng và lạnh lùng, khiến Tô Lam có hơi nản lòng, dạo gần đây cũng không liên lạc với bà nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Lam cảm thấy bản thân không nên cư xử như vậy, dù sao cũng là do cô khiến mẹ mình thất vọng, nên tự nhủ với lòng: “Đợi bình phục rồi mình sẽ về nhà nhận lỗi với mẹ.”
Sau khi y tá đi ra ngoài, một bóng dáng trẻ con băng băng lao vào nhanh như gió.
“Mẹ ơi!”
Nhìn thấy người chạy vào là Minh An, Tô Lam phấn khởi hẳn lên, mọi khó chịu và đau đớn ban nãy bỗng chốc đều biến mất.

Chương 286: Kích động
“Mẹ ơi, mẹ thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Minh An nhoài khuôn mặt nhỏ nhắn về phía giường bệnh, nghiêm túc hỏi.
“Mẹ khỏe rồi.” Tô Lam mỉm cười và vuốt ve cưng nựng gương mặt bé xíu của Minh An.
Nghe vậy, Minh An thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ xíu hiện lên một nụ cười. "Sau này mẹ đừng để bị bệnh nữa nhé, Minh An sẽ sợ lắm mẹ ơi.”
“Ừ, sau này mẹ sẽ không bệnh nữa.” Tô Lam nhoẻn miệng cười và khẽ gật đầu.
Quan Triều Viễn bước vào sau Minh An, giờ phút này anh đã hiểu hết toàn bộ nỗi đau vừa rồi của Tô Lam, vì vậy anh cảm thấy vô cùng áy náy vì sự nhầm lẫn của mình.
Minh An và Tô Lam nói chuyện được một lúc, Quan Triều Viễn bước tới xoa đầu Minh An và nói: "Minh An, để mẹ con nghỉ ngơi đi, ba đưa con về.”
Minh An nghe thế thì bĩu môi và nói: "Không, con muốn ở đây với mẹ."
“Minh An ngoan nào, mẹ con đang bệnh, cần phải nghỉ ngơi, con hiểu chứ? Nếu không, mẹ sẽ phải mất rất lâu mới khỏi bệnh đấy.” Quan Triều Viễn cố ý nghiêm mặt lại.

Chương 286: Kích động
Nghe vậy, dù Minh An rất miễn cưỡng nhưng nhìn thấy Tô Lam đang ngồi trên giường bệnh thì vẫn vô cùng hiểu chuyện, cậu bé nói với cô: “Mẹ à, vậy Minh An về nhé, ngày mai Minh An sẽ lại đến thăm mẹ.”
“Ừ, Minh An của mẹ là ngoan nhất.” Tô Lam nở nụ cười, xoa xoa hai gò má bầu bĩnh của Minh An.
Lúc này Tô Lam mới ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Quan Triều Viễn.
“Xuân Xuân thế nào rồi?” Cô đã nằm ở đây cả đêm nên không biết bây giờ Xuân Xuân đã khỏe hơn chưa.
Quan Triều Viễn an ủi cô: "Yên tâm đi, chị Hồng rất có kinh nghiệm, bây giờ Xuân Xuân đã có thể ăn và ngủ tốt. Đợi sau khi em xuất viện thì có lẽ con bé sẽ cai sữa được rồi.”
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu nói: "Mấy ngày này đành làm phiền chị Hồng trông nom cho Xuân Xuân vậy."
“Ừ, vậy tôi đưa Minh An về trước, tôi có mời một y tá chăm sóc cho em, tối tối tôi sẽ lại đến thăm em.” Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó nắm tay Minh An bước ra ngoài.
"Thế..." Tô Lam còn muốn nói điều gì nữa.

Chương 286: Kích động
Quan Triều Viễn quay lại, nhướng mày, nhìn thật sâu vào đôi mắt của Tô Lam.
“Xuân Xuân rất bướng, nhờ anh dặn dò chị Hồng để ý con bé một chút.” Tuy biết chị Hồng là người rất đáng tin cậy, nhưng Tô Lam vẫn không yên tâm, vì dù sao Xuân Xuân cũng còn quá nhỏ.
“Ừm.” Quan Triều Viễn gật đầu, lại liếc nhìn Tô Lam thêm một lần nữa rồi mới xoay người dắt Minh An rời khỏi đó.
Mấy ngày kế tiếp Quan Triều Viễn sáng nào cũng đưa Minh An đến thăm Tô Lam, mỗi ngày đều mang theo ảnh chụp của Xuân Xuân. Tô Lam nhìn thấy Xuân Xuân khỏe mạnh nên cũng an tâm tịnh dưỡng trong bệnh viện.
Thường ngày đều có nữ y tá đến chăm sóc cho Tô Lam, Tô Lam cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Cô cũng nhìn ra lần này Quan Triều Viễn đang cố gắng duy trì khoảng cách với cô.
Mỗi buổi sáng, anh đưa Minh An đến bệnh viện và ở lại đây khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó sẽ viện cớ Minh An cần đi nhà trẻ và anh phải đi làm nên sẽ lập tức rời đi ngay.
Tô Lam cảm thấy như thế này rất ổn, cô không bị gượng gạo, mà Quan Triều Viễn cũng chẳng cần phải lúng túng hay thấy khó xử. Có lẽ đây là một cách rất tốt để đôi bên hòa hợp với nhau. Anh và cô cùng nhau nuôi nấng hai đứa con chung của họ, mà giữa họ cũng không có va chạm gì.

Chương 286: Kích động
Tuy rằng Tô Lam có lúc cảm thấy trong lòng rất trống trải, nhưng đây không phải là dự tính ban đầu của cô hay sao? Trải qua lần nhập viện này, Tô Lam mới biết sức khỏe là vốn quý nhất, đặc biệt là giờ đây cô còn có thêm hai đứa trẻ phải săn sóc, cô thật sự không thể để bản thân gục ngã, cho nên cô rất nghe lời bác sĩ trong quá trình điều trị ở bệnh viện, hơn nữa còn tích cực ăn uống tẩm bổ với hi vọng cơ thể của mình sẽ có thể mau chóng bình phục.
Một tuần sau, bệnh viêm tuyến sữa của Tô Lam đã được chữa khỏi và cuối cùng cô có thể xuất viện. Sáng nay, Quan Triều Viễn đưa Minh An đến đón Tô Lam xuất viện.
Lâm Minh lái xe phóng nhanh trên đường, Quan Triều Viễn ngồi ở ghế phụ, Tô Lam và Minh An ngồi ở ghế sau. Trên đường đi, chỉ có Minh An là vui vẻ nhảy nhót tưng bừng, ba người lớn còn lại đều không nói với nhau câu nào. Tô Thanh cảm thấy bầu không khí thật kỳ lạ, nhưng nhờ có Minh An mà không khí trong xe ít nhất cũng không quá nặng nề và ngột ngạt.
Sau khi bước vào nhà, Lâm Minh mang tất cả đồ dùng trong bệnh viện lên lầu, Quan Triều Viễn dắt tay Minh An đi vào trong.
Vào cửa nhìn quanh không thấy Xuân Xuân, Tô Lam nhíu mày, quay đầu nhìn Quan Triều Viễn và chất vấn: "Không phải anh nói sẽ để chị Hồng đưa Xuân Xuân về nhà sao?"

Chương 286: Kích động
Nghe vậy, Quan Triều Viễn không trả lời câu hỏi của Tô Lam, mà quay sang dặn dò Lâm Minh: “Lâm Minh, cậu đưa Minh An xuống phía dưới đợi tôi.”
Lâm Minh nghe vậy thì biết ngay bọn họ có chuyện muốn nói, liền bước đến nắm tay Minh An, cười nói: "Minh An, chú Lâm dẫn con xuống nhà chơi nhé?”
“Vâng ạ.” Minh An ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam, sau đó nói tiếp: “Con biết ba và mẹ có chuyện muốn nói với nhau, nên con cần phải tránh mặt đi.”
Tô Lam nghe Minh An nói như vậy thì hơi nhíu mày, mặt mũi Quan Triều Viễn trắng bệch, liếc nhìn Minh An một cái. Lâm Minh không nhịn được cười, lập tức kéo Minh An xuống lầu.
Sau khi hai chú cháu rời đi, căn phòng đột nhiên rơi vào sự im lặng đáng sợ.
“Tôi có một chuyện muốn bàn bạc với em.” Quan Triều Viễn nói với Tô Lam bằng giọng điệu rất nghiêm túc.
Nghe vậy, Tô Lam hơi lo lắng vì cô đã lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Quan Triều Viễn, có phải anh muốn cướp Xuân Xuân khỏi tôi không? Nếu đúng như vậy, tôi nói cho anh biết, tuyệt đối không thể có chuyện đó. Xuân Xuân nhất định phải ở bên cạnh tôi!” Tô Lam giận dữ trách móc.
Nghe thấy những lời lo lắng này của cô, Quan Triều Viễn không khỏi cau mày nói: "Em bình tĩnh nghe tôi nói, được không Tô Lam?"
"Tôi không muốn nghe. Tóm lại, nếu anh muốn cướp Xuân Xuân đi, tôi sẽ không đồng ý." Tô Lam vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình.
“Không ai muốn cướp Xuân Xuân đi đâu hết, bao gồm cả tôi. Tôi chỉ muốn thảo luận với em để làm sao nuôi dạy Xuân Xuân cho thật tốt, đương nhiên cũng là để em thấy thoải mái hơn.” Quan Triều Viễn cố gắng giải thích. Nhưng Tô Lam hoàn toàn không nghe những gì anh nói, bởi vì trong lòng cô luôn canh cánh nỗi hoang mang và sợ hãi, rằng anh sẽ có suy nghĩ tước đi quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân của cô. Xuân Xuân từ lúc chào đời chưa hề rời cô nửa bước, vì vậy cô chắc chắn sẽ không để con bé lìa xa mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK