Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này khiến chân mày Quan Triều Viễn nhíu chặc, chần chừ một lúc, rồi nói: “Có lẽ Linda Lâm có ảo tưởng không thực tế, thế nhưng tôi chẳng có chút cảm giác nào.”
Đây xem là cái gì? Đang giải thích với mình sao? Nếu biết người ta có ảo tưởng không thực tế với mình, thế tại sao còn chấp nhận còn nhận lời mời đến nhà hàng xoay?
Một lúc sau, giọng điệu Tô Lam cứng ngắc: “Đây là chuyện riêng của anh, anh không cần giải thích với tôi.”
Nghe thấy thế, sắc mặt Quan Triều Viễn lập tức trầm xuống, tiếng nói cũng đẩy cao một chút: “Có phải bây giờ tôi ở bên cạnh ai em cũng không quan tâm đúng không?”
Tiếng nói của anh quá lớn, Minh An dã lớn, thế nhưng Xuân Xuân vẫn còn nhỏ, Xuân Xuân lập tức oà khóc!
Thấy con gái khóc, Tô Lam ôm chặt Xuân Xuân, vừa xoa đầu dỗ dành cô bé: “Xuân Xuân ngoan, Xuân Xuân đừng sợ nhé…”
Thấy dáng vẻ thút thít của con gái, Quan Triều Viễn lập tức hối hận, anh thật sự đã mất bình tĩnh trước mặt con cái mình.
Sau khi cảm xúc của Xuân Xuân đã ổn định, Tô Lam lập tức lạnh lùng nói với Quan Triều Viễn: “Bây giờ giữa tôi và anh không có liên quan gì đến nhau. Cho nên anh ở cạnh ai là quyền tự do của anh. Thật sự xin lỗi, Xuân Xuân buồn ngủ rồi, tôi đưa bọn trẻ về đây!”


Thấy dáng vẻ thút thít của con gái, Quan Triều Viễn lập tức hối hận, anh thật sự đã mất bình tĩnh trước mặt con cái mình.
Sau khi cảm xúc của Xuân Xuân đã ổn định, Tô Lam lập tức lạnh lùng nói với Quan Triều Viễn: “Bây giờ giữa tôi và anh không có liên quan gì đến nhau. Cho nên anh ở cạnh ai là quyền tự do của anh. Thật sự xin lỗi, Xuân Xuân buồn ngủ rồi, tôi đưa bọn trẻ về đây!”
Nói xong, một tay Tô Lam ôm Xuân Xuân, một tay kéo Minh An rời khỏi phòng bệnh.
Cau mày nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, tay Quan Triều Viễn siết lại thành quyền, vô cùng hối hận vì những lời mình nói vừa nãy.
Một phút sau, lúc Quan Triều Viễn đang ảo não, đột nhiên có một yêu tinh âm thầm chạy tới.
“Ba bi!” Minh An nhào tới trước giường Quan Triều Viễn.
Thấy con trai đột nhiên quay lại, Quan Triều Viễn nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa không có ai, không một bóng người, anh lập tức tò mò hỏi: “Minh An, sao con lại quay lại? Mẹ con đâu?”
“Mẹ đang ở dưới lầu, mẹ bảo Minh An tới lấy bình giữ nhiệt.” Minh An trả lời.


Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn đưa hộp giữ nhiệt cho Minh An, cũng dặn dò: “Chậm một chút, đừng để bị ngã, nhớ nghe lời của mẹ con.”
“Biết rồi.” Minh An gật đầu một cái, sau đó ôm hộp giữ nhiệt chạy về phía cửa. Nhìn bóng lưng của Minh An, Quan Triều Viễn đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, ba người bọn họ đã trở thành tất cả cuộc đời anh, bọn họ vừa rời đi, thật sự như muốn khoét rỗng tâm hồn anh vậy, từ trước đến giờ anh chưa từng có cảm giác như thế, cảm giác này thật sự khiến người khác vô cùng ảo não và buồn chán.
Sau khi Minh An rời đi, lại đột nhiên trở lại, ngây thơ cười nói với Quan Triều Viễn: “Ba bi, yên tâm đi, con sẽ dỗ dành mẹ thật tốt.”
Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn hé môi cười một tiếng, vẫy tay với Minh An, tỏ ý bảo cậu bé chạy nhanh đi.
Minh An hồn nhiên cười một tiếng, sau đó xoay người chạy ra ngoài…
Sau khi trở về, Tô Lam thề trong lòng: ‘Sẽ không nấu canh cho anh ta nữa.’
Thế nhưng, trên đường trở về cô lại mua thêm một đống sườn, nhưng trong lòng lại suy nghĩ: ‘Đống sườn này không phải để nấu cho Quan Triều Viễn ăn, cô mua để nấu canh cho Minh An và Xuân Xuân ăn.”


Buổi tối, Tô Lam hầm xương, Minh An và Xuân Xuân ăn rất ngon, Kiều Tâm bưng chén canh cười nói: “Tay nghề nấu canh của cậu càng ngày càng tốt rồi đấy.”
“Sau này sẽ thường xuyên nấu canh cho cậu uống.” Tô Lam cười nói.
Kiều Tâm lại nhíu mày, nhìn lướt qua Minh An và Xuân Xuân, nói: “Sao tớ lại có cảm giác sau này cơ hội thế này sẽ không nhiều lắm thế?”
Nghe thấy thế, Tô Lam lập tức hỏi Kiều Tâm: “Tại sao? Khi nào cậu muốn uống, tớ đều có thể nấu cho cậu nhé?”
Kiều Tâm bưng chén, cười nói: “Tớ thấy cậu sẽ đưa bọn trẻ đến nhà Quan Triều Viễn ở ngay thôi.”
Nghe thế, Tô Lam hạ khóe miệng: “Cậu lại nói mê sảng gì đấy?”
“Tớ nói mê sảng gì chứ? Sáng sớm hôm nay, ai trời còn chưa sáng đã dậy nấu canh? Đừng tưởng rằng tới không nhịn ra nhé, lần này cậu đối xử với anh ta hoàn toàn khác.” Kiều Tâm cướp lời.
“Là bởi vì anh ta cứu Tô Yên và Chi Chi nên mới bị thương, trên phương diện đạo đức, có thế nào tớ cũng phải cảm ơn anh ta một chút chứ? Tô Lam nóng lòng cãi lại.


“Được rồi, đừng giải thích, càng bôi càng đen.” Kiều Tâm hoàn toàn không nghe lời Tô Lam nói, cười gian nói.
“Miệng lớn lên trên mặt cậu, cậu nói muốn nói gì thì nói.” Thấy Kiều Tâm không tin, Tô Lam cũng không miễn cưỡng, lầm bầm một câu, sau đó đút sườn cho Xuân Xuân.
Đêm này, Tô Lam vẫn trằn trọc trở mình, nhưng hai ngày này cô thật sự quá mệt mỏi, qua nửa đêm mơi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lúc Tô Lam mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, chần chừ một lúc, lập tức đi vào nhà bếp, bắt đầu động tay động chân với canh sườn còn sót lại.
Tới gần trưa, canh sườn mới ninh xong, Xuân Xuân vẫn còn ngủ, Tô Lam nhờ Kiều Tâm giúp mình một chút, sau đó lập tức kéo Minh An rời khỏi nhà.
Lúc đi đên bệnh viện, bước chân Tô Lam lại chần chừ, tựa như thấy được nụ cười xấu xa của Kiều Tâm trước khi cô ra cửa.
Cô đang làm gì thế? Sao lần này lại không nhẫn tâm chứ? Rõ ràng hôm qua đã thề sẽ không nấu canh cho Quan Triều Viễn, nhưng sáng nay lại không nhịn được nấu canh, Tô Lam thật sự có chút hận bản thân.


Lúc này, Tô Lam chợt phát hiện Lâm Minh đang từ đi tới từ cách đó không xa.
“Cô Tô, sao cô không lên?” Lâm Minh đi tới, nhìn lướt qua hộp giữ nhiệt trong tay Tô Lam.
Tô Lam vội vàng đưa hộp giữ nhiệt đến trước mặt Lâm Minh, cười nói: “Xuân Xuân vẫn đang ở nhà, tôi phải lập tức trở về, phiền anh mang canh xương hầm này lên cho anh ấy. Còn nữa, hôm nay Minh An ở lại chơi với daddy đi.”
Lâm Minh vẫn không nói gì, Minh An lập tức kéo vạt áo của Tô Lam, nói: “Mẹ, mẹ cùng lên thăm daddy với Minh An đi?”
Tô Lam cúi đầu nhìn Minh An, xoa đầu cậu bé, nói: “Minh An ngoan, Xuân Xuân vẫn còn ở nhà, mẹ phải về chăm sóc em, hôm nay con ở bệnh viện chăm sóc cho daddy đi, có được không?”
“Được rồi.” Mặc dù Minh An không mấy hài lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó một tay Lâm Minh vừa dắt Minh An, tay còn lại cầm hộp giữ nhiệt rời khỏi tầm mắt Tô Lam.
Trên đường về nhà, trong lòng Tô Lam lại thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng tố, bản thân cũng không cần gặp mặt anh, thế nhưng tâm ý của mình vẫn đến. Dù sao người ta cũng vì người nhà mình nên mới bị thương…


“Được rồi.” Mặc dù Minh An không mấy hài lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó một tay Lâm Minh vừa dắt Minh An, tay còn lại cầm hộp giữ nhiệt rời khỏi tầm mắt Tô Lam.
Trên đường về nhà, trong lòng Tô Lam lại thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng tố, bản thân cũng không cần gặp mặt anh, thế nhưng tâm ý của mình vẫn đến. Dù sao người ta cũng vì người nhà mình nên mới bị thương…
Ngày hôm sau, Tô Lam vừa bước vào phòng làm việc, đại bị thư ký của Linda Lâm gọi tới phòng làm việc của Linda Lâm.
Đối mặt với Linda Lâm, Tô Lam có hơi lúng túng, bởi vì chuyện ở bệnh viện lần trước, Linda Lâm đã rất bất mãn với cô, cô ta cho rằng cô cố ý lừa gạt cô ta về mối quan hệ vơi Quan Triều Viễn. Linda Lâm đưa mắt nhìn Tô Lam, trên mặt không có biểu cảm gì: “Tô Lam, dự án của Đàm Chính cô thực hiện rất tốt, cho nên tôi đại diện công ty thông báo cho cô, bắt đầu từ hôm nay, cô được trở thành nhân viên chính thức, sau này sẽ là nhân viên chính thức của công ty du lịch chúng tôi.”
Nghe thấy thế, Tô Lam vẫn chưa nghĩ ra mình có muốn tiếp tục làm việc ở công ty du lịch hay không, nhưng có thể trở thành nhân viên chính thức cũng là một chuyện tốt, lập tức mỉm cười nói: “Cảm ơn Linda.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK