Cánh cửa đã ngăn cách cô và Quan Triều Viễn, một người ở ngoài nhíu chặt chân mày, tay ôm ngực, một người ở trong lặng lẽ rơi nước mắt.
Mãi đến rất lâu sau, khi Tô Lam không còn nghe thấy tiếng động ở ngoài nữa cô mới mở cửa ra. Bên ngoài chẳng có ai, anh đã đi rồi.
Đêm ấy, Quan Triều Viễn yên lặng đứng dưới tầng lầu rất lâu, mãi đến khi đèn trong nhà Tô Lam tắt...
Ba ngày sau.
Quan Khởi Kỳ đang xem hồ sơ vụ án thì điện thoại chợt đổ chuông.
Cúi đầu nhìn thấy người gọi là chị Hồng, anh ấy vội vàng bắt máy.
"Luật sư Quan, bây giờ tôi đang gặp chút vấn đề mà không biết nên làm gì?" Chị Hồng ở phía bên kia có phần nôn nóng.Quan Khởi Kỳ căng thẳng hỏi ngay: "Chị Hồng, có phải Minh An xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không không, Minh An vẫn ổn, là tôi... Tôi bị cảm nặng, giờ đang sốt cao. Tôi sợ lây cho Minh An nhưng lại chẳng biết nên nhờ ai đến chăm sóc Minh An giúp. Luật sư Quan, anh nghĩ tôi nên làm gì đây? Sức đề kháng của trẻ nhỏ yếu ớt, lây bệnh cho bé thì không hay!" Chị Hồng sốt ruột nói.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ cúi đầu ngẫm nghĩ nói: "Vậy để tôi qua bên môi giới tạm tìm một bảo mẫu đến làm thay chị vài hôm, chị cứ về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi."
"Không được đâu luật sư Quan, bây giờ bảo mẫu tốt xấu lẫn lộn, có kẻ còn bắt cóc cả đứa nhỏ, huống hồ cậu chỉ tìm bảo mẫu tạm thời thôi. Ngộ ngỡ Minh An xảy ra chuyện gì, lúc cậu Quan về tôi không biết ăn nói thế nào." Chị Hồng lập tức phản đối kế sách của Quan Khải Kỳ.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Hai hôm nay tôi phải lên tòa, dù có không lên thì tôi cũng không biết chăm sóc trẻ con?" Quan Khải Kỳ bất lực đáp. Chị Hồng do dự trong chốc lát rồi lại đưa ra đề xuất: "Luật sư Quan, vậy cậu có họ hàng nào là con gái hay bạn bè thân thiết gì đó không? Nhờ họ thay tôi vài ngày là được."
"Được rồi, để tôi nghĩ đã, tôi sẽ tìm người sang chỗ chị ngay." Nói rồi Quan Khải Kỳ lập tức cúp máy.
Quan Khải Kỳ mặt mày ủ dột ngồi trước bàn làm việc ngẫm nghĩ mấy phút cũng không nghĩ ra bên cạnh có người quen nào là nữ mà còn khiến anh ấy thấy yên tâm.
Minh An...
Lúc này, đột nhiên cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.
"Vào đi!" Quan Khải Kỳ nói.
Tô Lam mở cửa tiến vào, đặt báo cáo tài chính lên bàn làm việc của Quan Khải Kỳ: "Luật sư Quan, đây là báo cáo tiền lương tháng trước, anh xem thử xem. Nếu không có vấn đề gì thì kí tên đi."Quan Khải Kỳ nhận lấy bản báo cáo, còn chẳng nhìn một cái đã ký tên, sau đó đưa lại cho Tô Lam.
Tô Lam nhìn báo cáo cau mày nói: "Luật sư Quan, anh còn chẳng thèm xem."
Mặc dù báo cáo tiền lương có mẫu sẵn theo quy định nhưng ông chủ vẫn phải xem qua, anh ấy làm vậy khiến Tô Lam cảm thấy không đúng lắm.
"Tôi luôn yên tâm với cách làm việc của cô, cứ phát lương theo báo cáo đấy là được." Quan Khải Kỳ tiện tay quăng bút qua một bên, sau đó đứng dậy đi tới đi lui trước khung cửa sổ sát đất.
Thấy biểu cảm sầu muộn trên gương mặt anh, chân mày Tô Lam cũng giãn ra nhiều. Cô cầm báo cáo xoay người đi ra cửa.
Lúc này, Quan Khải Kỳ quay lại đúng lúc bắt gặp bóng lưng Tô Lam, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu, anh ấy gọi ngay Tô Lam lại: "Đợi chút!" "Còn chuyện gì nữa à?" Tô Lam quay đầu nhìn Quan Khải Kỳ, chắc là anh ấy định xem lại báo cáo lần nữa chăng?
"Tô Lam, cô có thể giúp tôi một việc không? Tôi thực sự không tìm ra ai phù hợp nữa!" Quan Khải Kỳ bước đến tóm lấy vai Tô Lam đầy nôn nóng.
Tô Lam không hiểu gì nhưng thấy anh ấy nói rất nghiêm túc, còn sốt ruột như vậy, không thể không hỏi: "Giúp gì thế? Nếu được tôi sẽ giúp mà."
"Được, nhất định cô sẽ làm được!" Nói rồi Quan Khải Kỳ giật lấy bản báo cáo trên tay Tô Lam, ném lên bàn làm việc, sau đó kéo tay cô ra ngoài.
"Ớ, anh dẫn tôi đi đâu vậy?" Tô Lam ngạc nhiên hỏi.
"Cô cứ đi thì biết." Quan Khải Kỳ quay lại cười với Tô Lam rồi kéo cô đi.
Tô Lam bị Quan Khải Kỳ kéo xuống tầng, vừa ngồi lên con Land Rover của anh ấy, anh ấy đã nhấn ga phóng vụt đi.Xe chạy thẳng đến ngoại ô phía Nam của Giang Châu, sau một hồi rẽ trái quẹo phải, Land Rover đỗ lại trước một căn biệt thự với thiết kế tinh tế, khác biệt.
"Đây là đâu?" Tô Lam nhìn căn biệt thự bên ngoài, mù mịt hỏi. Đỗ xe xong, Quan Khải Kỳ mới nghiêm túc nói với Tô Lam: "Tô Lam, tôi có một người bạn thân, anh ấy đang đi vắng nên có thuê một bảo mẫu đến chăm sóc con trai mình, nhưng giờ bảo mẫu lại bị cảm nặng, sợ lây bệnh cho đứa bé nên phải tạm tìm một người đến chăm sóc giúp. Cô cũng biết bây giờ tìm bảo mẫu thời vụ không an toàn, nên mới nãy tôi cứ trăn trở mãi. Lúc này chỉ có cô mới giúp được tôi."
Thấy Quan Khải Kỳ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt cầu khẩn, đột nhiên Tô Lam thấy áp lực nặng nề như núi. Mặc dù công việc nhà chẳng làm khó nổi cô nhưng bảo cô chăm sóc trẻ con thì cô cũng sợ mình không có kinh nghiệm gì.
"Đứa bé ấy... bao nhiêu tuổi?" Nếu là ba hay năm tuổi thì cô nhất định sẽ làm được. "Mười một tháng." Quan Khải Kỳ đáp.
"Hả?" Tô Lam không ngờ đứa bé kia lại nhỏ đến thế, còn chưa đầy một tuổi, cô có chăm sóc nổi không?
"Cô vào xem với tôi trước đã, chắc chắn cô sẽ thích thằng bé cho mà xem!" Quan Khải Kỳ không để cho Tô Lam có thời gian nghĩ ngợi đã lập tức xuống xe kéo cô vào biệt thự.
Sau một hồi chuông cửa, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi gọn gàng, nhanh nhẹn đã ra mở cửa.
"Luật sư Quan, cậu đến rồi?" Thấy Quan Khải Kỳ chị ấy mừng ra mặt, thế nhưng sắc mặt thực sự không tốt lắm, chẳng có tí sức sống nào.
"Chị Hồng, Minh An đâu?" Quan Khải Kỳ hỏi.
"Ở trong." Chị Hồng chỉ vào phòng.
Nghe vậy, Quan Khải Kỳ vào trong biệt thự, Tô Lam cũng theo sau. Sau khi thay giày ở cửa, Tô Lam thấy toàn bộ sàn nhà đều được lót thảm xốp, đồ dùng trong phòng khách cũng rất đơn giản, cả ghế sô pha lẫn bàn trà nhỏ đều không có góc nhọn, mấy đồ dễ vỡ như bình hoa cũng chẳng có. Có thể thấy chủ căn nhà thực sự rất để tâm đến an toàn của con nhỏ.Trên sàn nhà rộng rãi chất đống đồ chơi đủ loại, Tô Lam tìm mãi mới phát hiện đứa bé tên Minh An ở trong góc. Cậu bé có mái tóc rậm, đôi mắt tròn xoe, gượng mặt mũm mĩm, trắng như tuyết, chân tay cậu bé đều mập mạp đến mức lõm cả vào. Thân trên cậu bé là một chiếc áo màu xanh da trời, bên dưới xỏ vào một chiếc tã chống thấm dày dặn. Cậu bé đúng thật đáng yêu, Tô Lam chỉ mới nhìn đã thấy thích đứa bé này ngay.
"Minh An, chú đến thăm cháu nè!" Quan Khải Kỳ ngồi xổm, vỗ tay với Minh An.
Nghe có người gọi tên mình, Minh An lập tức ném đồ chơi trong tay đi, sau đó đôi chân, đôi tay nhỏ bé lắc lư vui vẻ bò đến.
Cậu bé mới được mười một tháng vẫn chưa biết đi, chỉ biết bò nhanh, phút chốc đã đến trước mặt Quan Khải Kỳ: "A a..." Minh An ngồi đấy a a với Quan Khải Kỳ, chẳng biết nói gì. Tất nhiên là cậu bé quen Quan Khải Kỳ, hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết.