Sau đó Linda Lâm lấy ra một tấm thiệp màu lam nhạt từ trong bó hoa, thì thầm: “Mặc dù một bó hoa hồng vàng không thể xóa đi một phần vạn áy náy của tôi với cô, nhưng tôi mỗi ngày đều sẽ để nó thay tôi nói với một tiếng thật xin lỗi, cho đến khi cô chấp nhận lời xin lỗi của tôi mới thôi.”
Tô Lam nghe vậy nhíu mày một cái.
Hỏng hết rồi, những lời này lại là Quan Triều Viễn viết ra cơ đấy.
Sau đó Linda Lâm lập tức đưa tấm thiệp trong tay cho Tô Lam.
Tô Lam mờ mịt nhận lấy, cúi đầu nhìn một cái, những chữ viết rồng bay phượng mua trên tấm thiệp kia trông có vẻ chính là bút tích của anh.
Nhìn những thứ giống như lời tâm tình chua chát này, Tô Lam há to miệng, không biết nên nói gì, sau đó hai tay lập tức trả tấm thiệp lại cho Linda Lâm.
Linda Lâm tiếp nhận tấm thiệp, kẹp trong sổ ghi chép của mình giống như bảo bối.
Tô Lam không khỏi có chút kỳ lạ, nếu như Linda Lâm muốn khoe khoang một chút trước mặt vợ cũ của Quan Triều Viễn, cũng không cần thiết lấy ra tấm thiệp xin lỗi như vậy? Cũng không cần phải lấy ra một tấm thiệp đầy anh yêu em, anh quan tâm em càng thêm buồn nôn chứ?
Sau đó Linda Lâm ngẩng đầu lên khẽ cười nói: “Tô Lam, làm phiền cô nói cho Triều Viễn, tôi không trách anh ấy, cho nên cũng không cần anh ấy mỗi ngày lại mang hoa hồng vàng tới, thật sự nếu tặng mười ngàn ngày, chỉ sợ tôi sẽ càng yêu anh ấy hơn.”
Tô Lam nghe vậy úp úp mở mở nói: “Linda Lâm, tôi… cũng không thường xuyên gặp Quan Triều Viễn, cô biết tôi đã sớm ly hôn với anh ta, bây giờ chỉ bởi vì con cái mới có thể tình cờ… gặp mặt.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Tô Lam cũng không dám nhìn thẳng Linda Lâm, vợ trước cô đây tối hôm qua mới vừa lên giường với chồng trước, hơn nữa còn làm vô cùng kịch liệt, cô mất tự nhiên sờ khăn lụa trên cổ, sợ những vết ô mai kia sẽ lộ ra.
“Tô Lam, trước mặt kẻ thất bại tôi đây cô cũng không cần quá khiêm tốn có được không? Cô như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng cảm thấy thất bại sâu sắc hơn.” Linda Lâm đột nhiên ngắt lời Tô Lam.
Nghe nói như thế, Tô Lam bình tĩnh nhìn Linda Lâm, cảm thấy cô ấy không hề giống đang diễn, bởi vì sự u sầu nhàn nhạt trong đôi mắt không hề giả vờ.
Linda Lâm quay đầu nhìn nhà cao tầng và bầu trời màu lam ngoài cửa sổ, trầm lặng nói: “Triều Viễn mặc dù chưa từng thừa nhận với tôi, nhưng tôi thấy trái tim anh ấy luôn đặt trên người cô, ánh mắt anh ấy nhìn cô rất đặc biệt, anh ấy bằng lòng vì cô trả bất cứ giá nào, tôi biết anh ấy mặc dù ở cùng đảo Phổ Cát cùng tôi ba ngày, nhưng trái tim anh ấy vẫn luôn không ở chỗ tôi, có thể tôi đánh giá bản thân quá cao, tưởng rằng chỉ cần có thể sớm chiều ở chung với anh ấy thêm mấy ngày, anh ấy nhất định sẽ thích tôi.”
“Cô quả thật rất ưu tú, hơn nữa xinh đẹp hào phóng, lại có tài năng, tôi và cô vốn dĩ không thể so sánh.” Tô Lam nói từ tận đáy lòng.
Giờ phút này nhìn gương mặt tinh xảo kia của Linda Lâm, nghe giọng nói ngọt ngào kia của cô ấy và tình cảm dạo dào kia, Tô Lam cảm thấy lòng của mình cũng sắp hòa tan.
Xem ra tên Quan Triều Viễn kia còn có chút định lực, ba ngày ba đêm với mỹ nữ như vậy mà ngồi trong lòng vẫn không loạn, tâm trạng Tô Lam giờ phút này lập tức trở nên tốt đẹp.
“Đây chính là sức quyến rũ của tình yêu, tình yêu không bị hạn chế bởi tiền tài, tuổi tác và gương mặt, điều này nói rõ Triều Viễn không phải một người nông cạn.” Linda Lâm miễn cưỡng cong khóe môi.
“Tôi cũng biết anh ấy nghĩ thế nào, nhưng tôi biết trong lòng anh ấy khẳng định cũng rất thích cô, bởi vì anh ấy luôn là người làm theo ý mình, tôi không ngờ anh ấy quan tâm cô có thể tha thứ cho anh ấy hay không như thế.” Tô Lam thực sự nói thật, cũng vì lời nói của Linda Lâm mà cảm động, cô tin tưởng Linda Lâm và những người phụ nữ nông cạn kia không giống nhau, cô ấy không phải bởi vì hào quang trên người Quan Triều Viễn mới yêu anh.
“Nói tới cô khẳng định cũng biết, anh ấy nói anh ấy không theo đuổi được tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi biết anh ấy sợ tôi khó xử trước mặt mọi người mới nói như vậy. Thế nhưng anh ấy càng như vậy, tôi sẽ càng thích anh ấy, anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm, Tô Lam, số cô thật tốt, tốt tới nỗi khiến tôi ghen tị.” Linda Lâm nhìn thẳng Tô Lam.
Nghe nói như thế, Tô Lam không khỏi cau chặt mày, sau đó cười nói: “Nếu như cô biết tôi có gia đình như thế nào, tuổi thơ ra sao, có lẽ cô sẽ không nói như vậy.”
“Thế nhưng cô Triều Viễn yêu cô và hai đứa trẻ sâu sắc, tôi cảm thấy những thứ này chính là hạnh phúc lớn nhất tôi có được, đáng tiếc bọn họ đều là của cô.” Giọng điệu Linda Lâm có chút kích động.
“Linda Lâm, cô…” Tô Lam nhìn ra được tình cảm của Linda Lâm với Quan Triều Viễn có bao sâu, cho nên muốn an ủi cô ấy.
Thế nhưng Linda Lâm lại ngắt lời cô: “Tô Lam, tôi và cô thẳng thắng nói những điều này đã chứng minh trong lòng tôi sẽ không ghen với cô, cũng sẽ không trách Triều Viễn, chỉ trách ai bảo cô gặp anh ấy trước, sau này tôi sẽ chôn giấu phần tình cảm này trong lòng, cô mang theo lời của tôi nói là được, cô ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Linda Lâm nói xong lập tức quay đầu nhìn hoa hồng vàng trên bàn rồi ngẩn người, hoàn toàn không quan tâm Tô Lam ngồi đối diện.
Tô Lam nhìn Linda Lâm vài giây đồng hồ, sau đó thức thời lui ra ngoài.
Ôm giấy tờ tài liệu đi trên hành lang, trong lòng Tô Lam thật sự ngũ vị tạp trần.
Thật ra chuyện của Quan Triều Viễn và Linda Lâm vừa nhìn đã hiểu ngau, cô hẳn cũng yên tâm, nhưng khi nhìn dáng vẻ chán nản tinh thần kia của Linda Lâm, cô lại rất đồng tình với cô ấy, trách chỉ có thể trách Quan Triều Viễn kia trêu chọc phụ nữ, gieo hoa đào khắp nơi, thật sự rất hại người.
Buổi chiều lúc sắp tan làm, Tô Lam không yên tâm về Xuân Xuân nên bèn gọi điện cho chị Hồng.
“Chị Hồng, Xuân Xuân sao rồi?”
“Cô Tô, Xuân Xuân cả ngày đều không sốt, nhưng ba ngày qua chưa ngủ, cho nên bây giờ vừa nằm ngủ, tôi đoán có lẽ sẽ ngủ đến sáng mai, cho nên hôm nay không đưa cô bé tới chỗ cô, nếu như cô không yên tâm, cô cứ đến chỗ này đi.” Chị Hồng cười nói.
Tô Lam nghe nói như thế thì sững sờ, sau đó lập tức âm thầm từ chối lời yêu cầu của chị Hồng, cô bây giờ tránh né Quan Triều Viễn còn không kịp, làm sao có thể tự động đưa tới cửa? Ngẫm lại đủ loại đêm qua, gương mặt Tô Lam đỏ rần.
Sau đó cô vội nói ngay: “Chị Hồng, chị chăm sóc Xuân Xuân, tôi không có gì không yên tâm, đúng lúc đêm nay tôi cũng có chuyện, sẽ không qua đâu.”
Tô Lam nói xong lập tức cúp điện thoại.
Lúc hết giờ làm việc, Tô Lam đột nhiên quyết định đêm này về thăm nhà mẹ một chút, những ngày gần đây không phải bận rộn công việc thì chính là bị chuyện của Kình Thiên làm phiền, cô không muốn mẹ lo lắng, cho nên vẫn không trở về, đúng lúc đêm nay không cần chăm nom Xuân Xuân, có thể vui vẻ ở bên mẹ.
Lúc tan làm, Tô Lam rời đi từ cửa sau, bởi vì đằng sau văn phòng chính là một chợ nhỏ, trái cây và rau quả nơi này đều vô cùng tươi mát.
Tô Lam mua trái cây, rau quả và thịt cá rồi kêu một chiếc taxi đến thẳng nhà mẹ.
“Mẹ!” Tô Lam vừa vào cửa đã mừng rỡ chào Sở Thanh Diên.
Sở Thanh Diên nhìn thấy Tô Lam, trên gương mặt nở nụ cười, sau đó bà lập tức chửi bới nói: “Con nhỏ chết tiệt nhà con, nhiều ngày như vậy cũng không trở về thăm mẹ một chút.”
Chương 362: Em là người phụ nữ của tôi
Tô Lam từ trước đến này đều tốt khoe xấu chê, tranh thủ thời gian giải thích: “Mẹ, con thăng chức rồi, cho nên làm việc vô cùng bận rộn, hơn nữa còn chăm sóc Xuân Xuân, nên không trở về thăm mẹ, thật xin lỗi! Tối hôm nay con xuống bếp, làm đồ ăn ngon cho mẹ.”
Tô Lam giơ tay ra xách thịt và đồ ăn, sau đó lập tức đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
Nghe được Tô Lam đã thăng chức, Sở Thanh Diên mừng rỡ nói: “Con thăng chức sao cũng không gọi điện nói cho mẹ biết một tiếng? Đây thật sự là tin tốt, nhà chúng ta cũng lâu rồi chưa có tin tức tốt như vậy.”
Nghe được mẹ phàn nàn, Tô Lam vừa nhặt rau vừa không nhịn được hỏi: “Mẹ, Tô Yên thế nào rồi?”
Thật ra trong lòng Tô Lam vẫn luôn nhớ Tô Yên, không biết cô ấy sau khi đi theo Trịnh Hạo trở về sống thế nào. Mặc dù hai chị em đã như nước với lửa, nhưng rốt cuộc vẫn không từ bỏ được tình thân, tục ngữ nói rất hay, đã chặt đứt xương cốt còn đi liền với gân.
Sở Thanh Diên đi tới, vừa giúp Tô Lam rửa rau vừa tâm trạng nói: “Còn có thể thế nào? Tô Mạnh Cương chuyển đến nhà Trịnh Hạo và Tô Yên ở chung với bọn họ rồi.”
Nghe nói như thế, Tô Lam sững sờ, sau đó liếc nhìn Sở Thanh Diên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao Tô Mạnh Cương lại vào ở nhà Tô Yên và Trịnh Hạo?”
“Mẹ đuổi ông ta ra ngoài, ông ta không phải không có nhà để về sao? Cho nên bèn đi cầu xin Tô Yên, Tô Yên lập tức chứa chấp ông ta. Haizz, sớm biết như vậy, mẹ đã nhịn một chút, để ông ta ở chỗ này cho xong, bây giờ hay rồi, đã có ông ta chen giữa, có lẽ Tô Yên và Trịnh Hạo càng không tốt đẹp được.” Sở Thanh Diên thở dài hối hận nói.
Tô Lam đương nhiên biết tác dụng của Tô Mạnh Cương, vốn dĩ Tô Yên bây giờ đã có tư tưởng cực đoan, làm chuyện cực đoan, cộng thêm Tô Mạnh Cương nhảy vào, có lẽ quan hệ của Tô Yên và Trịnh Hạo sẽ càng ngày càng hỏng bét.
Thế nhưng việc đã đến nước này, cô và mẹ cũng không thể giúp đỡ, hơn nữa Tô Mạnh Cương luôn ở chỗ của mẹ cũng không phải chuyện tốt, cho nên Tô Lam cũng chỉ có thể an ủi mẹ, trong lòng cũng chỉ có thể lo lắng suông.
“Mẹ, mỗi người có tạo hóa của người ta, việc đã đến nước này, mẹ cũng không cần lo lắng, nếu như thực sự không yên tâm thì dành thời gian đi thăm Tô Yên hàng tháng nhiều hơn là được.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Sở Thanh Diên thở dài nói.
Tô Lam làm cả bàn đồ ăn, Sở Thanh Diên rất vui mừng, Tô Lam lại rất áy náy trong lòng, bởi vì nguyên nhân đi làm và có con, thời gian cô có thể ở cùng mẹ quá ít, cuối cùng chỉ có thể gửi thêm chút tiền sinh hoạt.
Đêm nay Tô Lam giống như trở về nhiều năm trước, cùng mẹ dây dưa chuyện nhà một đêm, mãi tới mười giờ khuya mới rời khỏi dưới sự thúc giục của mẹ.
May mà đuổi kịp tuyến xe cuối cùng, từ trên xe buýt xuống, Tô Lam cảm thấy tâm trạng hôm nay rất tốt.
Trăng treo giữa bầu trời, gió đêm đầu thu có chút mát mẻ, Tô Lam đi vào cầu thang khu nhà trọ, vừa định móc chìa khóa trong túi ra.
Không ngờ cánh tay đột nhiên bị một cánh tay sau lưng bắt được.
Trong lòng Tô Lam giật mình, tay chân cũng như nhũn ra, phản ứng đầu tiên khi có người xấu không phải muốn cướp tiền thì chính là muốn cướp sắc.
“Em đã đi đâu? Tại sao muộn như vậy mới về? Em có biết anh tìm em muốn lật trời rồi không?” Tô Lam vừa quay đầu lại đã đón nhận một gương mặt tỏ ra nóng nảy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, trong đôi mắt đen nhánh kia đều là vẻ lo lắng và trách cứ, mặt căng đến khó coi, ngay lúc này lại vô cùng đáng yêu.
“Em… tới nhà mẹ em.” Tô Lam vô cùng vô tội trả lời.
“Tôi gọi cho em một trăm lẻ tám cuộc gọi, em đều không nhận.” Quan Triều Viễn giơ điện thoại lên án.
Tô Lam nghe vậy móc điện thoại từ trong túi ra nhìn, không khỏi cau mày, vẻ mặt giống như thỏ trắng nhỏ vô tội: “Điện thoại không lên.”
Ở nhà của mẹ, cô chỉ lo nấu cơm, ăn cơm, nói chuyện phiếm với mẹ, vốn dĩ không có nhìn thử điện thoại, cũng không biết nó rốt cuộc lúc nào tắt, chẳng qua nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Quan Triều Viễn, Tô Lam biết chắc đúng lúc tan làm đã hết pin, bởi vì cô nhớ lúc sắp tan làm gọi điện cho chị Hồng thì điện thoại đã báo lượng pin không đủ.
“Em là người lớn rồi, tại sao còn không có chừng mực như thế? Lúc pin sắp hết em không biết sớm sạc pin sao? Lỡ như có chuyện khẩn cấp không tìm thấy em thì tính sao? Hay là em có tình huống khẩn cấp thì làm sao liên lạc với bên ngoài?” Quan Triều Viễn cúi đầu xuống trách cứ Tô Lam một trận.
Lúc đầu Tô Lam cũng tự biết đuối lý, thế nhưng bị anh trách móc một trận không chừa mặt mũi như thế, cảm động và tự trách vừa nãy lập tức biến mất, cô ngược lại ngẩng đầu mạnh miệng nói: “Quan Triều Viễn, anh là gì của tôi? Hô to gọi nhỏ trước cửa nhà tôi, hơn nữa tôi có nghĩa vụ nhận điện thoại của anh sao? Anh một không phải người thân của tôi, hai không phải ông chủ của tôi, tại sao tôi phải ở đây nghe anh lải nhải vớ vẩn?”
Tô Lam nói xong đẩy anh ra, muốn cầm chìa khóa mở cửa.
Thế nhưng cô không biết cô đã thành công chọc giận một con sư tử hung hãn, lúc này con sư tử hung hãn đã đứng ở cửa nhà cô hai tiếng rồi, đã vô cùng thiếu kiên nhẫn rồi.
Quan Triều Viễn tiến lên bắt lấy bả vai Tô Lam, đẩy cô vào tường, cúi đầu ngang ngược nói: “Tôi cho em biết, em là người phụ nữ của Quan Triều Viễn tôi, tôi nói cái gì thì em phải nghe cái đó biết không?”
Nghe lời ngang ngược như thế, Tô Lam buồn bực muốn đẩy anh ra, nhưng cô và sức mạnh của anh đơn giản chính là một con gà so với một con trâu.
Cô chỉ có thể dậm chân tranh luận: “Ai là người phụ nữ của anh? Anh…”
Một chữ vừa ra khỏi miệng, Quan Triều Viễn đã cúi đầu phong ấn cái miệng không nghe lời kia của cô.
“Ưm ưm…” Một hơi thở ấm áp truyền đến, Tô Lam ra sức giãy dụa, tuy nhiên lại không làm được gì.
Sự giãy dụa của cô đổi lấy chỉ là nụ hôn của anh càng cuồng dã hơn, anh giam thật chặt tay cô trong vòng tay của mình, vốn dĩ cũng không cho phép cô có bất cứ ý kiến bất đồng gì.
Dưới tình thế khẩn cấp, Tô Lam dùng răng cắn đầu lưỡi của anh.
Một mùi máu tươi từ trong miệng truyền đến, nhưng anh vẫn không ngừng động tác của mình, cuối cùng khiến cho Tô Lam không thể không thả ra, giờ phút này trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, bởi vì dáng vẻ của anh thật đáng sợ, giống như muốn ăn cô, đó là một đôi mắt sói bị chọc giận.
Qua một hồi thật lâu, lúc Tô Lam bị mùi máu tươi trong miệng hù dọa đến choáng váng, anh mới rốt cuộc ngừng nụ hôn này lại.
Thật ra lúc đầu cô chỉ muốn hù dọa anh một chút, bởi vì anh sẽ lập tức thả cô ra, thế nhưng không ngờ anh vốn cũng không vì thế mà thay đổi, giống như anh không hề cảm thấy đau đớn.
Lúc hôn cô xong, Tô Lam nhìn thấy trên mặt của anh vẫn còn hiện ra nụ cười thỏa mãn.
Tô Lam sờ bờ môi một cái, phát hiện chỗ nào cũng có vết máu, cô không khỏi nhíu mày hỏi: “Anh không đau sao?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” Trên mặt Quan Triều Viễn đầy ý cười.
“Đồ điên.” Tô Lam mắng anh một câu.
“Hết cách rồi, đời này của tôi chính là phải theo lệnh của kẻ điên.” Quan Triều Viễn bỗng di chuyển đầu lưỡi, ngón tay sờ môi một cái.
Nhìn thấy động tác của anh, Tô Lam liếc mắt, cảm thấy anh nhất định là bị ma nhập rồi.