Chương 279: Hoạn nạn thấy chân tình
Chương 279: Hoạn nạn thấy chân tình
Lúc này, Tô Lam và Kiều Tâm đã bị thương chảy máu, may mà không có gì nghiêm trọng.
Mấy anh em và chú bác của Kiều Tâm đều biết tình hình nhà Kiều Tâm, thế nên họ đi tới ngăn chị dâu và anh trai của Kiều Tâm lại, mấy chú bác còn nghiêm khắc phê bình bọn họ.
Anh trai và chị dâu của Kiều Tâm tự rước lấy nhục, thế nên hai người cởi đồ tang, phủi mông tiu nghỉu bỏ đi.
Cuối cùng mấy anh em và chú bác an ủi Kiều Tâm vài câu rồi cũng đi, Tô Lam và Kiều Tâm sợ anh trai và chị dâu cô ấy quay lại nên cũng vội rời đi.
Ngồi trên xe buyt quay về, Kiều Tâm khóc mãi.
“Tô Lam, cậu nói xem sao lại có người như anh trai với chị dâu tớ vậy chứ? Hôm nay tớ thực sự mở mang tầm mắt đấy.”
“Anh trai cậu đối xử với mẹ cậu như vậy, chắc chắn sau này sẽ gặp quả báo, còn chị dâu cậu nữa, không tin cậu cứ chờ xem, sau này cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.” Tô Lam tức giận sờ mặt mình, vừa rồi bị người đàn bà đanh đá kia đánh mấy cái.
“Sau này bọn họ thích làm thế nào thì làm thế ấy, tớ sẽ không qua lại với bọn họ nữa, bọn họ chính là đồ ăn thịt người không nhả xương!” Kiều Tâm dùng khăn giấy lau mũi, nói.
Chương 279: Hoạn nạn thấy chân tình
Tô Lam vỗ vai Kiều Tâm, biết cô ấy khóc chắc chắn không chỉ vì bản thân bỏ tiền bỏ sức đưa tiễn mẹ mà còn vì mất đi tình thân, anh em ruột thịt sau này cũng đành xem như người xa lạ.
Chẳng phải bây giờ cô với ba ruột và em gái Tô Yên cũng vậy đấy sao? Nỗi buồn trong lòng cũng chỉ bản thân cô biết, thế nên hiện tại cô rất hiểu tâm trạng của Kiều Tâm.
Nửa tiếng sau, cảm xúc của Kiều Tâm mới ổn định lại.
“Để cậu thấy trò cười nhà tớ rồi.” Kiều Tâm ngại ngùng nói.
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi lườm cô ấy: “Trò cười nhà tớ cậu xem còn ít à?”
“Ầy, thế nên hai chúng ta có qua có lại, đừng ai cười ai hết.” Cuối cùng Kiều Tâm cũng nói chuyện bình thường.
Cũng khó trách, vốn dĩ cô ấy là một cô gái vô tư, Tô Lam kết bạn với cô ấy cũng là vì cái tính cởi mở của cô ấy.
“Phải rồi, sau này cậu có dự định gì?” Kiều Tâm đột nhiên hỏi chuyện riêng của Tô Lam.
Tô Lam cau mày: “Tớ chuyển ra khỏi nhà Quan Khởi Kỳ trước đã rồi tính tiếp, mấy ngày nay đang tìm nhà nhưng chưa có nhà phù hợp.”
Chương 279: Hoạn nạn thấy chân tình
Tô Lam cau mày: “Tớ chuyển ra khỏi nhà Quan Khởi Kỳ trước đã rồi tính tiếp, mấy ngày nay đang tìm nhà nhưng chưa có nhà phù hợp.”
“Cậu nói xem sao cậu tự dưng không muốn kết hôn với Quan Khởi Kỳ nữa? Rốt cuộc là tại sao?” Kiều Tâm thắc mắc hỏi.
Tô Lam không nói chuyện Quan Khởi Kỳ đã làm với Kiều Tâm, dù sao thì chuyện này liên quan đến danh dự của Quan Khởi Kỳ, cô định giấu luôn chuyện này, không nói với bất kỳ ai. Vì cô không muốn thấy Quan Khởi Kỳ gặp rắc rối gì. Thế nên Tô Lam suy nghĩ chốc lát, chỉ đành nói: “Tớ đột nhiên cảm thấy tớ không yêu Quan Khởi Kỳ, ở bên anh ấy chỉ vì trả ơn. Tớ không muốn hôn nhân như vậy, hơn nữa như vậy cũng không công bằng với Quan Khởi Kỳ. Cái anh ấy muốn là một người vợ yêu anh ấy, mà tớ thật sự không đủ yêu anh ấy.” Nghe vậy, Kiều Tâm cau mày nói: “Cậu cũng tùy hứng quá đấy, bến đỗ tốt như vậy, cho dù tớ không yêu thì tớ cũng sẽ bắt lấy. Dù sao thì tương lai ở bên anh ấy, tớ không cần phải ngày ngày tính xem dùng bao nhiêu tiền, ngày ngày đi cướp chén cơm của mấy cô gái đôi mươi!”
“Con người ấy mà, thiếu cái gì thì muốn cái đó, giờ cậu muốn bánh mì, nhưng khi thật sự có bánh mì rồi thì cậu lại muốn tình yêu.” Tô Lam đưa mắt nhìn Kiều Tâm đang thở dài, cô buồn cười nói.
Nhưng Kiều Tâm lại cướp lời: “Từ nhỏ đến lớn tớ khổ lắm rồi, giờ tớ muốn bánh mì.”
“Dựa vào cố gắng của bản thân để sau này cũng có thể có được.” Đây là lý thuyết mà dạo gần đây Tô Lam vừa đúc kết ra. Trước đây cô ỷ vào Quan Triều Viễn, ỷ vào Quan Khởi Kỳ, kết quả dựa núi núi đổ, đợi đến khi không còn ai để dựa vào nữa thì cuộc sống thật sự không biết phải làm thế nào. Cho nên từ giờ trở đi, Tô Lam cô phải dựa vào chính mình, tạo ra một khoảng trời riêng cho bản thân và Xuân Xuân, tất nhiên bây giờ cô có cả Minh An nữa. Sau đó, Kiều Tâm đề nghị: “Tô Lam, cậu đừng tìm nhà ữa, đưa Xuân Xuân đến chỗ tớ ở đi. Trước đây có mẹ tớ nên chật chội, giờ mẹ tớ cũng không còn nữa, tình hình kinh tế hiện tại của chúng ta đều không tốt, chật một chút cũng chẳng sao, chi bằng chúng ta đổi một chiếc sofa giường trong phòng khách là có thể ở được rồi.”
Chương 279: Hoạn nạn thấy chân tình
Nghe vậy, Tô Lam nhìn vào đôi mắt chân thành của Kiều Tâm. Cô biết Kiều Tâm không nói chơi, mỗi lần cô khó khăn nhất đều là Kiều Tâm giúp cô, tất nhiên cô cũng giúp cô ấy khi cô ấy khó khăn nhất. Có thể nói hai người là chị em hoạn nạn có nhau qua bao nhiêu năm nay, còn thân hơn cả người thân, Tô Lam không khỏi cảm khái. Tô Lam cúi đầu nghĩ ngợi, bây giờ thật sự đã đến bước đường cùng rồi, cô cũng chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có một đống hàng chưa bán được, hơn nữa còn cả Xuân Xuân. Sau khi chuyển ra khỏi nhà Quan Khởi Kỳ, cô không thuê nổi chị Vu nữa, chỉ có thể vừa ở nhà bán hàng online vừa chăm Xuân Xuân, bây giờ thật sự không còn con đường nào khác để đi cả. Thế nên ngay sau đó, Tô Lam nhìn Kiều Tâm, nói: “Kiều Tâm, cậu biết tớ đang bán hàng online, bình thường trong nhà đều là hàng hóa, hơn nữa Xuân Xuân mới một tuổi, chắc chắn sẽ rất ồn, vả lại tớ còn có Minh An nữa, thằng bé cũng sẽ thường đến với tớ, ở chung với chúng ta, cậu cần phải kiên nhẫn nhiều lắm.” Thấy vẻ mặt khó xử của Tô Lam, Kiều Tâm xua tay nói: “Cũng đâu phải tớ không biết tình hình của cậu, cậu muốn làm gì cứ làm, nhưng nói rồi đấy nhé, tớ ở bên trong cửa kéo, cậu với Xuân Xuân ngủ ở sofa giường. Bình thường cậu ở nhà nhiều, tiện thể dọn dẹp nhà cửa là được rồi.”
Nghe thấy những lời này, Tô Lam vui vẻ, cười nắm tay Kiều Tâm: “Kiều Tâm, cậu biết cậu giúp tớ giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải không? Bây giờ tới thật sự không còn đường để đi nữa rồi.” “Cậu còn có tớ mà, với cả câu là chủ nợ của tớ, tớ còn nợ cậu nửa năm tiền thuê nhà công thêm năm nghìn tệ tiền mặt đấy. Nhưng tớ nói trước, giờ tớ không trả cho cậu được đâu, tiền của tớ dùng cho mẹ tớ hết rồi, giờ tớ chỉ có thể cung cấp chỗ ở cho cậu thôi, ha ha.” Cuối cùng Kiều Tâm bật cười.
Chương 279: Hoạn nạn thấy chân tình
“Vậy thôi tớ đã cảm kích không hết rồi, còn tiền thì khi nào cậu có rồi trả tớ, tớ cũng đâu có nói không cần.” Tô Lam cười nói.
“Tớ biết cậu không rộng lượng như vậy mà!” Kiều Tâm liếc Tô Lam một cái.
Hôm nay, sau khi Tô Lam về bèn muốn tìm Quan Khởi Kỳ nói một tiếng. Cô phải chuyển đi rồi, dù sao thì ở nhà người ta lâu như vậy, cô cũng cần phải báo với người ta một tiếng chứ.
Nhưng hỏi chị Vu xong Tô Lam mới biết mấy hôm nay Quan Khởi Kỳ không hề về nhà, cô không khỏi cau mày, thầm nghĩ: Anh ấy đang có ý tránh mình sao? Xem ra sau này không muốn nhìn thấy mình nữa à?
Sau khi đắn đo rất lâu, Tô Lam mới cầm điện thoại gọi vào số của Quan Khởi Kỳ.
Sau khi gọi đi, chuông đổ mười tiếng thì đầu kia mới bắt máy: “Alo?” Ngừng lại một giây, sau đó đầu bên kia điện thoại mới vang lên giọng của Quan Khởi Kỳ.
Chương 280: Tạm biệt
Chương 280: Tạm biệt
Giọng Quan Khởi Kỳ hơi trầm, mặc dù anh ấy cố ý che giấu nhưng Tô Lam vẫn có thể nghe ra.
Tô Lam nhíu mày, cô biết bây giờ nói cô và Xuân Xuân muốn chuyển khỏi đây thì chắc chắn cũng sẽ tổn thương đến anh ấy, nhưng đau dài chi bằng đau ngắn, cô với anh ấy đã hết hi vọng, không cần phải dây dưa thêm nữa, như vậy chẳng tốt cho ai hết.
Vì vậy ngay sau đó, Tô Lam hạ quyết tâm, bèn nói: “Khởi KLỳ, em với Xuân Xuân chuẩn bị chuyển đi.”
Đầu kia điện thoại ngập ngừng chốc lát mới cười khổ nói: “Anh biết chắc chắn em sẽ đưa Xuân Xuân đi, hai người muốn đi đâu? Có kế hoạch chưa?”
Anh ấy vẫn quan tâm đến cô và Xuân Xuân, không biết tại sao mà trái tim Tô Lam lại nhói đau. Mặc dù cô không yêu Quan Khởi Kỳ, nhưng cô không thể phủ nhận rằng bấy lâu nay cô đã coi anh ấy là người thân của cô.
“Em đưa Xuân Xuân đến chỗ Kiều Tâm ở một thời gian.” Tô Lam đáp.
“Cũng tốt, dù sao hai người cũng có người chăm sóc.” Quan Khởi Kỳ nói.
Chương 280: Tạm biệt
“Ừm, Anh... em hi vọng sau này anh có thể sống tốt như trước đây, quên em với Xuân Xuân đi.” Tô Lam nói.
Nghe thấy câu này, Quan Khởi Kỳ im lặng chốc lát mới lên tiếng: “Có phải ngay cả tư cách làm ba nuôi của Xuân Xuân em cũng tước đi không?”
Câu này lộ vẻ khổ sở, Tô Lam cau mày.
Ngập ngừng giây lát cô mới nói: “Khởi Kỳ, em hi vọng anh có thể bắt đầu cuộc sống mới, đừng để em và Xuân Xuân ràng buộc anh. Thực ra em cũng từng nghĩ, nếu không phải em với Xuân Xuân thì anh sẽ không làm chuyện ngu muội như vậy, là bọn em hại anh!” Qua mấy năm chung sống, Tô Lam cho rằng cô hiểu Quan Khởi Kỳ, thực ra anh là một luật sự rất chính nghĩa. Bình thường gặp phải vụ kiện neo đơn không nơi nương tựa anh ấy thậm chí còn không thu phí tố tụng, cũng sẽ giúp rất nhiều người cần sự giúp đỡ, hơn nữa còn không sợ quyền thế, đã từng đắc tội với không ít quan chức.
Nhưng chỉ khi anh đối diện với cô thì mới làm ra chuyện ngu ngốc, nói cho cùng cũng là do cô mà ra. Nếu không có cô, có lẽ anh vẫn là Quan Khởi Kỳ thoải mái và đầy chính nghĩa. Quan Khởi Kỳ ở đầu kia điện thoại nghe thấy câu này thì không khỏi kích động: “Tô Lam, là anh làm sai, bây giờ anh cũng đã ý thức được sai lầm của mình rồi, sao có thể đẩy trách nhiệm cho em được? Em yên tâm, sau này chắc chắn anh sẽ sống tốt, còn có quên em và Xuân Xuân hay không thì đó là tự do của anh đúng không? Tất nhiên, anh sẽ không làm phiền cuộc sống của em và Xuân Xuân, anh vẫn có nhận thức về đạo đức.”
Chương 280: Tạm biệt
Tô Lam biết những lời cô vừa nói đã làm tổn thương lòng tự trọng của Quan Khởi Kỳ, cô hơi tự trách, không biết nên nói gì.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, anh còn có việc phải làm, em chăm sóc tốt cho Xuân Xuân, có cơ hội anh sẽ đến thăm con bé, tạm biệt.”
Nói xong, Quan Khởi Kỳ cúp điện thoại.
Sau khi ngắt máy, Tô Lam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng đã báo với Quan Khởi Kỳ một tiếng rồi, xem ra suy đoán của cô là đúng, anh ấy cũng không muốn chạm mặt cô cho nên mới không về nhà. Thực ra như vậy cũng tốt, tránh để hai người gặp nhau lại gượng gạo.
Tô Lam thu dọn đồ đạc xong, nói với chị Vu: “Chị Vu, xin lỗi chị, tôi phải đưa Xuân Xuân rời khỏi đây, cảm ơn chị thời gian qua đã chăm sóc tôi với Xuân Xuân.” Chị Vu chăm sóc Xuân Xuân lâu như vậy, hơn nữa Tô Lam cũng hiền lành, tất nhiên chị Vu cũng không nỡ, nhưng dù sao chị ấy chỉ là giúp việc, có lời lại không thể nói, chỉ có thể lưu luyến nói: “Cô Tô, sau này nếu có gì cần thì cứ tìm tôi, tiền công bao nhiêu không quan trọng, tôi sẵn lòng chăm Xuân Xuân giúp cô.”
Nghe thấy thế, hốc mắt Tô Lam đỏ lên, cô bèn nói: “Được.”
Chương 280: Tạm biệt
Nghe thấy thế, hốc mắt Tô Lam đỏ lên, cô bèn nói: “Được.”
Sau đó Kiều Tâm đến đón Tô Lam, Tô Lam bế Xuân Xuân, Kiều Tâm kéo hai vali lớn rời khỏi nhà của Quan Khởi Kỳ.
Bắt đầu từ hôm nay, Tô Lam bước vào giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc sống.
Buổi sáng, Kiều Tâm đi làm, Tô Lam ở nhà vừa chăm Xuân Xuân vừa làm việc nhà, vừa quản lý cửa hàng online.
Buổi chiều, nhân lúc Xuân Xuân ngủ, Tô Lam bắt đầu gói hàng cho khách.
Buổi tối, sau khi Kiều Tâm về, Kiều Tâm sẽ chăm Xuân Xuân giúp cô, Tô Lam nấu bữa tối.
Ăn tối xong, rửa hết bát đũa, tắm cho Xuân Xuân, sau đó dỗ Xuân Xuân ngủ, eo Tô Lam đã không nhấc lên nổi.
Kiều Tâm cũng rất bận, cuối tuần thường tăng ca, hơn nữa có đôi khi còn phải đi công tác, chỉ để kiếm thêm vài đồng tiền cực khổ.
Kiều Tâm thấy Tô Lam vất vả như vậy nên cau mày nói: “Tô Lam, còn tiếp tục thế này thì sức khỏe của cậu sao mà chịu nổi? Chi bằng thuê một bảo mẫu đến chăm Xuân Xuân đi, cậu ra ngoài tìm việc. Bây giờ cậu có chứng chỉ kế toán, chắc lương cũng rất cao.” Tô Lam cười khổ: “Bây giờ tớ ra ngoài làm việc lương có thể hơn mười nghìn, nhưng tìm một bảo mẫu trông trẻ tốt cũng phải bốn năm nghìn tệ, hơn nữa nếu đi làm chắc chắn sẽ thường tăng ca, còn phải đi công tác như cậu, mà tớ sao đi công tác được? Không thể giao Xuân Xuân cho bảo mẫu luôn được, hơn nữa nếu thật sự thuê bảo mẫu, nhà chúng ta nhỏ như vậy chắc chắn không được, nếu thuê căn nhà lớn hơn thì một tháng lại tốn hai nghìn.”
Chương 280: Tạm biệt
Kiều Tâm thấy Tô Lam vất vả như vậy nên cau mày nói: “Tô Lam, còn tiếp tục thế này thì sức khỏe của cậu sao mà chịu nổi? Chi bằng thuê một bảo mẫu đến chăm Xuân Xuân đi, cậu ra ngoài tìm việc. Bây giờ cậu có chứng chỉ kế toán, chắc lương cũng rất cao.” Tô Lam cười khổ: “Bây giờ tớ ra ngoài làm việc lương có thể hơn mười nghìn, nhưng tìm một bảo mẫu trông trẻ tốt cũng phải bốn năm nghìn tệ, hơn nữa nếu đi làm chắc chắn sẽ thường tăng ca, còn phải đi công tác như cậu, mà tớ sao đi công tác được? Không thể giao Xuân Xuân cho bảo mẫu luôn được, hơn nữa nếu thật sự thuê bảo mẫu, nhà chúng ta nhỏ như vậy chắc chắn không được, nếu thuê căn nhà lớn hơn thì một tháng lại tốn hai nghìn.”
“Cũng phải.” Kiều Tâm gật đầu.
Sau đó, Tô Lam nhìn hàng chất đầy ngoài ban công, nói: “Bây giờ cửa hàng online của tớ đang phát triển, một tháng có thể kiếm được hơn mười nghìn, vả lại tớ còn có thể chăm Xuân Xuân, không cần thuê nhà lớn hơn, cậu nói xem cái nào lợi hơn?”
“Nhưng cậu phải vất vả lắm.” Kiều Tâm bất lực nói. Nhưng mặt Tô Lam đầy hi vọng, nói: “Ra ngoài làm việc không vất cả sao? Chẳng những phải vùi đầu làm việc mà còn phải lấy lòng cấp trên, xử lý quan hệ với các đồng nghiệp, cũng mệt lắm chứ. Bây giờ tớ đang cố gắng tăng thêm hàng hóa, tớ muốn cửa hàng online của tớ có thêm nhiều sản phẩm hơn, chắc chắn thu nhập sẽ tăng nữa. Đợi đến khi Xuân Xuân đi nhà trẻ tớ sẽ ra ngoài tìm việc, cửa hàng online xem như nghề phụ là được rồi.”
Kiều Tâm quay đầu nhìn Xuân Xuân đang ngủ trên sofa giường, nói: “Cậu ráng thêm hai năm nữa là Xuân Xuân đi nhà trẻ rồi.” Tô Lam vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Xuân Xuân: “Tớ tranh thủ tiết kiệm một khoản tiền trong thời gian hai năm này, sau đó trả trước một căn nhà nhỏ, cho dù chỉ bốn mươi mét vuông thôi cũng được, sau này tớ và Xuân Xuân tốt xấu gì cũng có một mái nhà. Còn cậu nữa, bây giờ bác gái đi rồi, cậu cũng không có gánh nặng kinh tế, tiết kiệm chút tiền mua một căn nhà nhỏ đi, sau này cũng không cần đi khắp nơi thuê nhà nữa.”
Nhưng không ngờ Kiều Tâm lại nói: “Tớ đã cực khổ bao nhiêu năm qua rồi, tớ không muốn tiếp tục ăn tiết kiệm mua đồ cũng tiết kiệm nữa, nhiệm vụ ưu tiên tiếp theo của tớ là hưởng thụ cuộc sống.”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi nhíu mày.
Ngay sau đó, Kiều Tâm biến ra một chiếc túi tote.
“Đây là gì?” Tô Lam ngờ vực hỏi. Kiều Tâm lấy bảy tám lọ mỹ phẩm từ bên trong ra, phấn khích cười nói: “Đây đều là mỹ phẩm dưỡng da chính hãng nhập khẩu, là đồ mà trước đây tớ chỉ có thể ngắm nhìn thôi, hôm qua phát lương, tớ đã mua hết những thứ tớ muốn về đấy!”