Nghe thấy giọng nói của Tô Lam, người phụ nữ đi giày cao gót kia cô cùng kiêu ngạo bước đến trước mắt cô, đồng thời cũng đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó lại hỏi: “Cô chính là Tô Lam?”
“Đúng vậy, xin hỏi cô là...” Tô Lam mới vừa gật đầu bày tỏ ý tứ xác nhận, lời còn chưa kịp nói hết.
Chỉ thấy người phụ nữ kia nâng bàn tay lên, tiếp đó hung hăng đánh vào mặt Tô Lam!
Bốp!
Bên trong phòng làm việc rộng lớn lập tức vang lên tiếng tát thanh thúy.
Cái tát này được đánh ra rất nặng, lỗ tai của Tô Lam lập tức ù đi không nghe thấy gì, hai chân đang đi giày cao gót của cô hơi lảo đảo không vững, may mà Tiểu Ninh ở bên cạnh đỡ lấy cô, bằng không thì chắc chắn cô sẽ ngã quỵ.“Cô là ai vậy? Sao lại tùy tiện đánh người? Có biết chỗ này là chỗ nào không?” Tiểu Ninh lập tức chỉ tay vào người phụ nữ kia nói.
Người nữ kia người lại quan sát Tiểu Ninh một lượt, sau đó tháo kính râm xuống, để lộ ra gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ, lạnh lùng cười nói: “Có phải cô mới tới đây làm không? Chẳng trách lại không nhận ra tôi.”
Tô Lam được Tiểu Ninh đỡ lấy, dốc sức lắc đầu nhưng vẫn chỉ cảm giác được lỗ tai của mình ù ù không dứt, từ đầu đến cuối đều không nghe được bất cứ âm thanh gì, cô không kìm chế được hơi hoảng hốt!
“Rốt cuộc thì cô là ai?” Tiểu Ninh truy hỏi.
Lúc này, Tôn Ngọc Như dẫn mấy theo người nữa đi vào, nhìn thấy người phụ nữ kia thì lập tức tươi cười nói: “Cô Tưởng, cô đến rồi à?”
“Nếu tôi còn không đến, sợ là sẽ có người muốn lật trời ở đây!” Tưởng Vân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tô Lam. “Cho dù là ai cũng không thể lật đổ được bầu trời của cô đâu.” Trên mặt của Tôn Ngọc Như chứa toàn là vẻ nịnh nọt, khuôn mặt của những người khác cũng không tránh khỏi hai chữ nịnh hót.
Giờ phút này, mặc dù Tô Lam không nghe thấy được đám phụ nữ kia đang nói gì, nhưng từ vẻ mặt của bọn họ có thể đoán ra người phụ nữ này chắc chắn không phải người bình thường, nhìn vào sự kiêu ngạo kia, Tô Lam cảm thấy có lẽ cô ấy chính là Tưởng Vân trong lời kể của Tiểu Ninh.
Ngay sau đó, Tưởng Vân lại đi đến trước mặt của Tô Lam, Tôn Ngọc Như tiến lên đẩy Tiểu Ninh đang đỡ cô sang một bên. Tưởng Vân ép Tô Lam phải lùi đến góc tường, chỉ tay lên mặt cô nói: “Những người phụ nữ giống như các người tôi đã gặp nhiều, chẳng qua cũng chỉ nhìn thấy người đàn ông của người khác có tiền có thế có sự nghiệp, cho nên mới không tiếc hết thảy muốn leo lên cao hơn tìm kiếm danh phận, nhưng không nhìn lại bản thân mình một chút xem mình có được bao nhiêu tài cán, ngoại trừ sự trẻ trung ra thì các người còn có gì nữa? Thật là nông cạn đến cùng cực!”Hiện giờ Tô Lam thực sự không thể nghe thấy cô ấy đang nói với mình điều gì, cô chỉ có thể mở miệng ra, nói với người phụ nữ này rằng: “Bất kể cô có lý do gì đi nữa, cô cũng không có quyền đánh người khác!”
Bởi vì tai của Tô Lam đang không nghe được, cho nên giọng nói của cô phát ra vô cùng lớn, trong lòng cô càng lúc càng hốt hoảng, chẳng lẽ cô bị điếc rồi sao?
Tôn Ngọc Như lại giúp người xấu làm điều ác tiến lên đẩy vào vai của Tô Lam: “Cô làm người thứ ba phá hoại tình cảm của người ta đã là lý do chính đáng nhất, vậy mà cô còn dám cãi lý? Đúng là thiếu đòn!”
Mấy nhân viên khác trong công ty đang đứng sau lưng Tưởng Vân cũng trợn mắt há miệng thì thầm bàn tán điều gì đó, ánh mắt kia rõ ràng là chỉ muốn đứng ngoài nhìn trò hay của Tô Lam.
Tô Lam đang rơi vào trong nỗi khủng hoảng lo sợ mất đi thính giác, muốn đẩy Tôn Ngọc Như và Tưởng Vân ra, nhưng rõ ràng là hai người bọn họ không muốn buông tha cho mình, ngăn cản cô lại rồi chỉ trích không ngừng, thậm chí còn muốn dùng nước bọt để nhấn chìm cô... Ngay lúc Tô Lam đang bị cô lập khắp nơi, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện kéo Tưởng Vân ra, nhìn Tô Lam đang lẻ loi trong góc, sau đó ánh mắt rơi vào trên người của Tưởng Vân.
“Tại sao em lại quay trở lại?” Quan Khởi Kỳ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tưởng Vân.
“Em không thể quay lại sao?” Ánh mắt sắc bén của Tưởng Vân liếc sang nhìn thẳng vào Quan Khởi Kỳ.
“Anh không có ý đó!” Quan Khởi Kỳ giải thích một câu, tiếp đó lại đột nhiên phát hiện ra Tô Lam có gì đó không đúng từ tầm nhìn khóe mắt.
Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ, Tô Lam giống như thấy được vị cứu tinh, cô biết, lúc này chỉ có một mình anh ấy có thể giúp đỡ mình.
“Tôi... không nghe được nữa!” Tô Lam hét lớn lên.
Tông giọng của cô rất cao, không phải là bởi vì cô cố ý nói cho tiếng to hơn, mà do cô không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, hơn nữa trong lòng còn đang rất sợ hãi, cho nên tiếng nói ra rất lớn, khắp nơi trong phòng đều vang vọng giọng nói của cô.Nghe thấy lời nói này, tất cả mọi người đều giật mình!
Quan Khởi Kỳ lập tức tiến lên đỡ lấy Tô Lam hỏi: “Cô thấy như thế nào rồi?”
Tô Lam hoàn toàn không nghe thấy được Quan Khởi Kỳ đang nói điều gì, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói: “Tôi không nghe thấy được, tai của tôi không nghe thấy được...”
Thấy vậy, Quan Khởi Kỳ lập tức nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Nói xong lập tức kéo Tô Lam rời đi!
Tô Lam cũng không nghe thấy Quan Khởi Kỳ vừa nói gì, chỉ có thể mù mịt đi theo bước chân của anh ấy, bởi vì ở trong lòng của cô biết, Quan Khởi Kỳ chắc chắn sẽ giúp cô.
“Khởi Kỳ...” Thấy Quan Khởi Kỳ chẳng ngó ngàng gì tới ai chỉ chăm chú đưa Tô Lam rời đi, Tưởng Vân nhíu mày gọi tên của anh ấy một lần, tiếc rằng bây giờ Quan Khởi Kỳ hoàn toàn không rảnh để chú ý tới. “Tôi cũng không dùng quá nhiều sức mà, tại sao lại không nghe thấy được nữa?” Sau khi Quan Khởi Kỳ đi, Tưởng Vân mới lầm bầm nói.
“Tôi thấy chắc chắn là cô ta đang giả vờ, mưu kế của cô ta phải nói là vô cùng nhiều!” Lúc này Tôn Ngọc Như tiến lên nói một câu.
Nghe nói như vậy, Tưởng Vân ngước nhìn sang phía Tôn Ngọc Như, trong lòng cũng đồng ý với lời nói của cô ta, toàn bộ cảm giác áy náy vừa nãy lập tức biến mất không còn dấu vết.
“Xem ra người phụ nữ này thật sự lắm mưu nhiều kế, không dễ đối phó.” Tưởng Vân khẽ nhếch khóe miệng lên, không thể coi thường tình địch này của mình.
“Đúng vậy, rốt cuộc thì bây giờ cô cũng đã tận mắt thấy đó? Tôi đã nói với cô rằng cô ta ghê gớm đến mức nào nhưng cô vẫn luôn không tin, khoảng thời gian này luật sư Quan đã bị cô ta chơi đùa đến xoay mòng mòng.” Tôn Ngọc Như lại thêm dầu thêm mỡ nói.
“Hừ, tôi sẽ khiến cho cô ta phải cút ra khỏi Khải Vy!” Tưởng Vân siết quả đấm, nói xong câu này cũng lập tức xoay người rời đi.Nhìn bóng lưng đầy căm phẫn của Tưởng Vân, Tôn Ngọc Như hơi mím nhẹ môi, để lộ ra một nụ cười mỉm vì được như ý.
Tô Lam được Quan Khởi Kỳ đưa tới bệnh viện, sau khi anh ấy nói rõ lại tình huống cho bác sĩ nghe, cô cũng lập tức được đưa đi để tiến hành đủ loại kiểm tra.
Chẳng những Tô Lam phải lấy máu để đem đi hóa nghiệm, cô còn bị đưa tới phòng chụp X-quang tiến hành chụp, còn CT não bộ và một loạt các loại kiểm tra khác.
Nhân viên y tế mặc áo blouse dài màu trắng, đeo khẩu trang kín mít sử dụng máy móc và thiết bị lạnh như băng để kiểm tra cho cô, nhưng Tô Lam vẫn không nghe được gì, chỉ có thể dựa vào ánh mắt của người đối diện để phán đoán toàn bộ tình hình.
Tô Lam nhìn thấy chiếc khẩu trang trên mặt của các nhân viên y tế đang động đậy, không biết là bọn họ đang nói gì, càng không nghe thấy được âm thanh từ thiết bị máy móc, chỉ có thể dùng nhiệt độ cơ thể mình để cảm nhận sự lạnh lẽo như băng của chúng nó. Cũng may từ đầu đến cuối Tiểu Ninh đều ngồi ở bên cạnh cô, bàn tay của cô ấy vẫn nắm lấy tay Tô Lam, khiến cho Tô Lam cảm thấy có hơi an ủi.
Phải nói từ nhỏ Tô Lam đã trải qua rất nhiều khổ cực, nhưng chưa có lần nào khiến cho cô cảm thấy bàng hoàng và lúng túng đến như vậy, trước nay cô vẫn luôn là một con gián đánh mãi không chết.
Nhưng ngày hôm nay, cô thật sự rất sợ hãi, sẽ không có chuyện sau này cô không nghe thấy được nữa đâu đúng chứ? Nếu như vậy, chẳng phải cô sẽ biến thành một người điếc hay sao.
Cô không nghe thấy được bất kỳ tiếng nói chuyện nào nữa, chẳng những không nghe thấy được tiếng nhạc, không thể nói chuyện với người khác, thậm chí ngay cả lúc đi qua đường cô cũng sẽ không nghe thấy tiếng động cơ và còi xe inh ỏi.
Trời ạ! Nếu như là như vậy, cuộc sống sau này của cô phải làm sao đây? Làm sao cô có thể tiếp tục đi làm để kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày? Tô Yên vẫn chưa tốt nghiệp đại học, tất cả gánh nặng trong nhà ngoài nhà vẫn còn đang đặt ở trên vai của cô.Sau khi tiến hành xong đủ các loại kiểm tra, Tiểu Ninh đỡ Tô Lam đi ra khỏi phòng kiểm tra.
Quan Khởi Kỳ đang đợi ở bên ngoài lo lắng tiến lên hỏi: “Tô Lam, cô vẫn còn không nghe thấy gì sao?”
Tô Lam nhìn thấy đôi môi của Quan Khởi Kỳ mấp máy khép mở, chỉ đành mờ mịt lắc đầu một cái.
Lúc này, một luồng gió ở đâu ập tới, Tô Lam theo phản xạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người mặc áo khoác đen sải bước dài đi từ cửa thang máy đến trước mặt của cô!