Tô Lam nghe vậy, cả người đều ngơ ra!
Cô trước giờ luôn tuân thủ luật pháp, chưa hề làm qua chuyện phạm pháp gì, sao đột nhiên công an lại tìm đến cửa? Trong phút chốc, cô bất lực vô cùng.
“Mời đi với chúng tôi một chuyến.” Thấy Tô Làm vẫn còn ngơ ngác, một người công an khác thúc giục.
Lúc này, Tô Lam mới hồi thần lại, cứng mồm nói: “Tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc tôi có liên quan đến vụ án nào? Có phải các người nhầm rồi không? Trước giờ tôi vẫn luôn tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ vi phạm việc gì.”
“Có lời gì thì theo chúng tôi về rồi nói.” Sắc mặc hai công an vô cùng nghiêm túc, có thể nói là công chính nghiêm minh.
Lúc này, Tôn Ngọc Như từ ngoài bước vào, vừa nhìn hai công an cầm tài khoản cảnh sát, Tôn Ngọc Như mới nghiêm khắc nói với Tô Lam: “Tô Lam, không ngờ cô lại làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, cô khiến tôi thất vọng quá! Năng lực làm việc của cô rất tốt, cô cần mẫn làm việc ở Khải Hàng, sau này chắc chắn có tương lai, tại sao cô lại vì cái lợi trước mắt là làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy? Cô có biết cô làm vậy phải trả giá đắt thể nào không? Nhẹ thì bồi thường bị sa thải, sau này vĩnh viễn cũng không thể làm trong ngành này nữa, nặng thì kết án, con người một khi ngồi tù rồi, sau này cô phải làm sao? Con cái cũng mất mặt vì cô!”
Nghe câu này như là đang tận tình khuyên bảo nhưng thật ra đều là câu châm chọc, Tô Lam cau mày, thầm nghĩ: Rốt cuộc là chuyện gì? Cô đã làm gì rồi?
“Jessica, tôi muốn biết tôi đã làm ra chuyện tày trời gì? Xứng đáng để cô trù tôi ngồi tù?” Tô Lam nén giận hỏi. Nghe vậy, Tôn Ngọc Như tức cười, cô ta giơ tay chỉ vào những người khác trong văn phòng: “Tô Lam, cô thật biết diễn kịch, cô có biết là chuyện xấu mà cô làm đã truyền khắp công ty rồi không? Cô còn ở đây giả vờ vô tội để làm gì? Không ích gì đâu, sự thật thắng cả lời nói.”
Tô Lam ngước nhìn nhân viên trong nhóm sáu, ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô, da đầu cô bất chợt tê dại đi. Trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi: Rốt cuộc có chuyện gì? Cô đã làm chuyện tày trời gì rồi?
Lúc này một nhân viên đứng tuổi chỉ vào Tô Lam nói: “Tô Lam, chúng tôi cũng không ngờ cô lại lợi dụng chức vụ của mình mà giao dự toán của công ty quảng cáo Kinh Thiên vào tay đối thủ cạnh tranh của họ, dẫn đến bí mật thương nghiệp của họ bị tiết lộ, cô có biết cô làm như vậy không chỉ khiến bản thân mình không thể làm việc trong giới mà cô còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Khải Hàng chúng ta không? Thật không biết cô nghĩ gì, chỉ có mười vạn thôi mà khiến cô vứt đi đạo đức nghề nghiệp của một nhân viên kế toán, thật mất mặt khi làm việc cùng cô!”
Tô Lam nghe vậy như sét đánh ngang tai, liên tục lắc đầu: “Tôi... làm sao có thể làm ra chuyện này được? Nhất định trong đó có vấn đề, chắc chắn có người phỉ báng tôi!”
“Ai phỉ báng cô? Không phải hôm qua đối thủ cạnh tranh của Kinh Thiên đã chuyển mười vạn vào trong tài khoản cô sao? Hơn nước mấy ngày trước còn có người thấy cô uống cà phê cùng một lãnh đạo cấp cao của Kinh Thiên ở quán cà phê nữa, không phải sao?” Tôn Ngọc Như lập tức mỉa mai.
Lúc này, Tô Lam nhìn Tôn Ngọc Như với vẻ mặt bất ngờ.
Hôm qua có người chuyển mười vạn vào tài khoản của cô? Tô Lam có hai tài khoản, một là ngân hàng Công thương, là thẻ lương có tin nhắn báo số dư, một thẻ là ngân hàng Xây dựng, thẻ này không có báo số dư.
Đêm qua cô không hề nhận được tin nhắn, xem ra chắc chắn là có người gửi vào thẻ ngân hàng Xây dựng rồi? Còn có lãnh đạo cấp cao của công ty đối thủ của công ty quảng cáo Kinh Thiên, cô nhớ ra rồi, mấy ngày trước có tình cờ gặp lại một người bạn cũ đã lâu không gặp trên phố, rồi hai người cùng đi uống cà phê, nhưng người bạn đó chỉ nói mình làm ở một công ty quảng cáo, cũng không nói là công ty nào, lẽ nào... nghĩ đến đây, Tô Lam đã hiểu ra rồi. Làm đến không một lỗ hổng nào như vậy, chắc chắn là có người hãm hại mình. Vậy người muốn hãm hại mình là ai đây?
Ánh mắt cô nhắm chặt vào gương mặt vô cùng đau đớn của Tôn Ngọc Như, ngoài cô ta ra thì còn có ai căm hận cô đến vậy?
Thảo nào đột nhiên Lam Dịch Bân lại viêm dạ dày, xem ra là có sự giúp sức của Lam Dịch Bân.
Có trách cũng trách bản thân qua lơ là, dễ dàng rơi vào bẫy cô ta như vậy.
Tô Lam giận dữ lên tiếng: “Jessica, mọi thứ đều là do cô bày ra đúng không?”
“Cô có ý gì? Bây giờ mọi việc phơi bày cô lại muốn đổ oan cho người tốt đúng không? Bây giờ mọi chứng cứ đều hướng về cô, cô không còn đường thoát đâu, tôi khuyên cô sau khi quay về hãy khai thật để được khoan hồng, nói không chừng cô chủ động khai ra thì sẽ được xử nhẹ chút!” Tôn Ngọc Như cười lạnh lùng.
“Tôn Ngọc Như, cô muốn đổ oan cho người tốt cũng không dễ đâu.” Tô Lam lạnh lùng nói.
Hai công an đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thúc giục cô: “Tô Lam, mời cô đi theo chúng tôi ngay lập tức, nếu không chúng tôi áp dụng biện pháp đặt biệt, như vậy thì ảnh hưởng không tốt cho cô!”
Đương nhiên Tô Lam biết bị đưa đi như vậy còn đỡ hơn bị còng tay vào đưa đi, vì thế Tô Lam lập tức cầm túi, lạnh lùng nhìn Tôn Ngọc Như một cái, rồi đi cùng hai công an.
Sau khi đến đồn công an, có ba sĩ quan cảnh sát thẩm vấn cô, hỏi tượng tận từ đầu đến cuối của vụ án này.
Hỏi cô liên tiếp bảy tám tiếng đồng hồ mới thả cô về nhà và trước khi kết thúc vụ án này thì cô không thể ra ngoài, điện thoại cũng phải giữ liên lạc, phải đợi triệu tập bất cứ lúc nào.
Tô Lam thất thểu đi trên phố dưới ánh hoàng hôn, bộ dạng bây giờ của cô làm sao mà có tâm trạng chăm sóc Xuân Xuân? Cô cũng sợ tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến Xuân Xuân vì thế cô gọi điện thoại cho chị Hồng, nói dối là mình có việc nhờ chị ấy chăm sóc Xuân Xuân hai ngày.
Trên đường về, Tô Lam suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cho rằng Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân cùng nhau lên kế hoạch hãm hại cô.
Bây giờ mọi chứng cứ đều hướng về phía cô, Tô Lam biết lần này mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan. Nhưng cô không thể ngồi tù, nếu như cô ngồi tù thì sau này con cái sẽ không ngẩng đầu lên nổi, bản thân mình sau này cũng không thể làm nghề này nữa, hơn nữa không cam tâm nhất là cô bị Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân chơi một cú, càng nghĩ càng tức. Tô Lam nghĩ đi nghĩ lại thì đột nhiên nhớ ra Quan Khởi Kỳ là luật sư, hơn nữa còn là luật sư xuất sắc, có phải có thể để anh ấy đệ đơn kiện giúp cô không?