Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể là vì tủi thân và hoảng loạn mấy ngày qua đã đè nén quá nghiêm trọng mà Tô Lam dựa vào lòng ngực Quan Triều Viễn khóc lấy khóc để.
Cảm nhận được người trong lòng mình đang khóc, anh siết chặt đôi tay của mình, hàm dưới đặt trên đỉnh đầu cô, để cô cảm nhận được hơi ấm của anh.
Vài phút sau, trên áo sơ mi trắng Quan Triều Viễn đã nhăn dúm dó không ra hình thù gì, hơn nữa còn dính đầy nước mắt nước mũi.
Ổn định lại cảm xúc trong lòng một chút, sau đó Tô Lam từ từ vùng ra khỏi vòng tay anh.
“Khóc đủ rồi sao?” Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, dí dỏm hỏi.
“Ừm.” Tô Lam nhận khăn giấy trong tay anh, vừa lau nước mũi vừa gật đầu.
Lúc này, Quan Triều Viễn mới cúi đầu nhìn áo sơmi trước ngực, cười nói: “Hôm nay áo sơmi của tôi đã lập công lớn.”
Tô Lam nghe vậy thì nhìn xuống vạt áo ướt nhẹp của Quan Triều Viễn, có lẽ là nước mắt và nước mũi, hơn nữa còn nhăn nhúm, đây là kiệt tác vừa rồi của cô.


Tô Lam nghe vậy thì nhìn xuống vạt áo ướt nhẹp của Quan Triều Viễn, có lẽ là nước mắt và nước mũi, hơn nữa còn nhăn nhúm, đây là kiệt tác vừa rồi của cô.
Có điều với tính cách Tô Lam đương nhiên không chịu yếu thế, vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh cởi ra, tôi giặt cho anh là được, dù sao áo sơmi của anh đều là hàng nổi tiếng thế giới, tôi cũng không đền nổi!”
Giờ phút này, nước mắt trên mặt Tô Lam đã khô, trong ánh mắt cô ẩn chứa một chút nghịch ngợm và thả lỏng, lông mi thật dài hơi cong, ngây thơ khiến người khác phải yêu thương.
Giờ phút này anh rất muốn nói một câu, dùng em bồi thường cho anh là được, có điều anh biết bây giờ không phải lúc nói đùa. Cho nên sau đó Quan Triều Viễn cúi đầu hắng giọng, nói: “Được, nhanh nói rõ các chi tiết có liên quan đến dự án Kình Thiên, bây giờ em phải nghiêm túc đối mặt và xử lý chuyện này, bởi vì một khi bị định tội thành tội phạm thương nghiệp có thể sẽ phải ngồi tù, em có biết không?” Nghe anh nói xong, đương nhiên Tô Lam hiểu hoàn cảnh bây giờ của cô cực kỳ nguy hiểm, cũng cực kỳ bị động. Bây giờ cô chỉ có thể nắm chặt cọng rơm cứu mạng là Quan Triều Viễn, cô không muốn ngồi tù, cho nên bây giờ thật sự không phải là lúc giận dỗi với anh.
Sau đó Tô Lam đã kể rõ ngọn nguồn đầu đuôi sự việc, bao gồm chuyện Tôn Ngọc Như làm sao giao dự án này cho cô và Lam Dịch Bân, trong đó đã xảy ra chuyện gì, trên đường Lam Dịch Bân bất ngờ phát bệnh viêm ruột thừa cấp tính, kể hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Quan Triều Viễn nghe. Bây giờ đầu óc cô rất hỗn loạn, chỉ có thể kể hết tất cả chi tiết, bởi vì cô không biết chi tiết nào có tác dụng hay không.


Sau khi nghe Tô Lam tự thuật xong, Quan Triều Viễn cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi anh ngẩng đầu nói: “Xem ra em đã tự nhảy vào hố mà Tôn Ngọc Như đào cho em, hơn nữa Lam Dịch Bân cũng không tránh khỏi liên quan!”
Bản thân Tô Lam cũng đoán ra là thế, nghi ngờ hỏi: “Tôi không nhớ tôi có thù oán với Tôn Ngọc Như và cả Lam Dịch Bân mà? Tại sao họ lại vắt hết óc hãm hại tôi, bọn họ cần tìm bao nhiêu người để phối hợp với họ?”
Tô Lam rất ảo não, có phải lòng dạ của Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân quá hẹp hòi không? Vả lại, họ vắt hết óc không từ thủ đoạn đối phó với cô không thấy mệt mỏi à?
Giờ phút này, Quan Triều Viễn lại cười khẩy nói: “Em cho rằng họ không có lợi sao?”
Nghe anh nói vậy, Tô Lam không khỏi nhíu mày, nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, không hiểu rõ ý của anh.
Sau đó, Quan Triều Viễn lại nói: “Tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng mà tôi có thể suy đoán người tiết lộ dự án Kình Thiên cho đối thủ cạnh tranh của Kình Thiên, người ăn cây táo rào cây sung kia hẳn là Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân!”
Tô Lam không khỏi ngạc nhiên há to miệng. “Anh nói họ tiết lộ hồ sơ ra ngoài, lấy tiền, sau đó bắt tôi làm người gánh tội thay?”


“Đúng vậy.” Quan Triều Viễn gật đầu.
Nghe anh nói vậy, Tô Lam cảm giác đầu óc mình tê dại.
Trước kia cô luôn cho rằng Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân muốn trả đũa cô nên mới trăm phương ngàn kế hãm hại cô, nhưng không ngờ họ lại dùng chiêu một mũi tên trúng hai đích. Họ cầm tiền của người ta, lấy được lợi ích, còn đẩy cô xuống vực thẳm, có thể thấy lòng dạ họ quá ác độc và nham hiểm, hơn nữa vì tiền mà họ dám làm chuyện ăn cháo đá bát, có thể thấy bản chất của họ đã mục rữa, không còn thuốc chữa!
Hơn nữa bọn họ còn muốn đẩy cô vào chỗ chết, nếu cô bị gán tội danh này có lẽ phải ở trong tù nghỉ ngơi vài năm, có thể thấy được Tôn Ngọc Như độc ác đến mức nào, muốn hủy hoại cả cuộc đời cô.
Nhìn thấy ánh mắt không kiên định của Tô Lam, Quan Triều Viễn vươn tay nắm tay cô, nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết hết cho.”
Tô Lam biết bây giờ cô cần phải hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào Quan Triều Viễn.
Ngẫm lại đúng là buồn cười, cô vẫn luôn chống đối anh, thế mà bây giờ chỉ có thể nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng là anh, cô thầm thở dài một hơi. Bởi vì cô biết bây giờ cô không thể buông tay, nếu cô ngồi tù, cô không chỉ mất đi tương lai và danh dự, mà cô và bọn nhỏ sẽ phải chia lìa, chúng sẽ dần lớn lên, nếu chúng biết mẹ của chúng từng đi tù, cô thật sự không biết phải đối mặt với chúng thế nào, cô sẽ làm chúng xấu hổ.


Nhưng cho dù cô nhận sự giúp đỡ của Quan Triều Viễn, cô cũng sẽ không trả giá bằng cái giá mà bản thân không muốn, cô nhận sự giúp đỡ của anh vì cô chính là mẹ của bọn trẻ, cô sẽ không cưỡng ép bản thân làm bất cứ chuyện gì cô không thích.
Nhìn thấy Tô Lam nhíu mày, Quan Triều Viễn không khỏi hỏi: “Em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Qua hiểu biết và nhiều năm chung sống, Tô Lam biết Quan Triều Viễn không phải một người nhỏ mọn, cô sẽ không nghĩ xấu cho anh, chỉ là cô vẫn muốn giữ được sự thanh cao kia, thật ra trước sự sống, thì thanh cao và danh tiếng chẳng đáng một xu.
“Tuy rằng biết là bọn họ hãm hại tôi, nhưng mà tôi lại chẳng có một chứng cứ nào.” Tô Lam buồn rầu nói.
“Em chỉ cần kể hết những chuyện đã xảy ra cho tôi là được, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi xử lý!” Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam nói.
Tô Lam vừa ngẩng đầu đã nhận thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, phát hiện trong mắt anh chỉ có cô. Cô biết không gì là anh không làm được, chỉ cần cô mở miệng, anh có thể dâng cả thế giới đến trước mặt cô, chỉ là anh là người tự cao, luôn cho rằng những chuyện mà anh sắp xếp sẽ là tốt nhất cho cô, không nghĩ rằng anh vốn chẳng biết cô muốn gì. Cô chỉ muốn một người bạn đồng hành cùng đi qua mưa gió, luôn yêu thương, bầu bạn đi qua sông rộng biển dài, có thể đồng cam cũng có thể cộng khổ, chỉ cần trái tim họ hướng về nhau, sẽ có thể chiến thắng bất cứ nan đề nào trên cuộc đời, cho dù cuối cùng không thể chiến thắng, vậy thì họ cũng có thể cùng nhau đối mặt với thất bại.


Nhưng mà vào lúc Minh An gặp nguy hiểm nhất, anh lại lựa chọn đẩy cô sang một bên, tự anh gánh vác tất cả. Cô là mẹ của Minh An, là người cho Minh An sự sống, vào thời khắc như vậy sao có thể thiếu cô? Cô hận bản thân không có mặt trong lúc cứu Minh An, càng hận bản thân không bầu bạn bên cạnh cậu bé khi cậu bé cần để hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK